Mọi người xung quanh cũng tỏ ra nôn nao, khi mới tiến vào di tích Mộc Thần Điện có đến mấy ngàn chi đội, thế nhưng có thể đứng trước lối vào đệ nhất trọng địa Mộc Thần Viện chỉ còn có chừng trăm người.
– Đi!
Mục Trần dẫn đầu xông lên, giẫm bước lên những bậc thang đá, nhanh như tên bắn leo lên hướng về đại điện.
Lạc Li và Thanh Tuyền theo sát. Cùng lúc đó những kẻ như Huyết Thiên Đô, Vương Chung, Mặc Ngư đều nhất tề xông lên.
Gần trăm người mở tốc độ đua nhay chạy lên thần viện.
Một nghìn bậc thang, với tốc độ của họ chỉ như cái chớp mắt. Mục Trần leo lên đến đỉnh, không gian trước mặt trở nên rộng rãi, cự điện xuất hiện đầy đủ trong tầm nhìn.
Đại điện hùng vĩ vô song, một trăm con người đứng ở quảng trường trước đại điện nhỏ bé vô cùng. Cung điện này không có vách, chỉ là một mộc trường rộng lớn. Giữa mộc trường, mười cột sáng màu xanh bích lục chiếu thẳng lên trời.
Cột chống trời xanh biếc đầy những hoa văn lấp lánh, cảm giác như không gì có thể lay động được nó.
Mọi người thoáng nhìn qua mười cây cột, rồi mọi ánh mắt đều tập trung vào chiếc cột cao nhất. Trên đỉnh của nó có mười khối cầu ánh sáng bích lục, dao động linh lực tỏa ra dũng mãnh.
Ai nấy đều nhìn chòng chọc vào những khối cầu sáng kia, vì họ cảm nhận rõ ràng bên trong đó phải là một món đồ nào đó.
Và chúng nó có dao động linh lực cực kỳ mạnh mẽ, hiển nhiên không phải phàm vật.
Mọi người tỏ ra tham lam, tuy chưa xác định được rõ trong kia là vật gì, nhưng không kẻ ngốc nào ở đây không biết rằng chúng là bảo bối khó gặp.
– Những thứ này… không chừng có cả chuẩn thần khí!
Lạc Li nói khẽ với Mục Trần.
Mục Trần bí mật gật đầu, rồi gom lại với hai người kia khẽ nói bằng âm thanh chỉ đủ cho ba người nghe:
– Lạc Li, nàng đoạt món thứ ba bên trái. Ôn đội trưởng đoạt món thứ năm bên phải.
Lạc Li và Thanh Tuyền nao nao trong lòng, rồi cũng nhanh chóng gật đầu, mặt không đổi sắc. Có vẻ Mục Trần dường như biết được thứ gì trong kia.
– Ra tay!
Mục Trần chợt quát khẽ, cùng lúc long ảnh hiện ra dưới chân, thúc tốc độ tối đa lao lên cao.
“Véo!”
Lạc Li và Thanh Tuyền cũng lập tức lướt tới, theo kế hoạch đã định mà chọn mục tiêu cho mình.
Mục Trần lấy tốc độ cao nhất hướng đến khối cầu sáng thứ chín gần ngoài cùng bên phải. Bằng thân phận kế thừa giả, hắn đã biết được trong những món bảo bối ở đây, những thứ nào là lợi hại nhất.
Cả ba thứ mà hắn chọn, đều là chuẩn thần khí!
Chuẩn thần khí, chỉ thấp hơn thần khí một chút, hoàn toàn vượt trội phạm vi binh khí tầm thường. Năng lượng mà chuẩn thần khí có được sẽ khiến cho chiến lực người sử dụng tăng cao cực đại. Mục Trần hiện tại không tính Đại Tu Di Ma Trụ, chỉ có Phệ Long Ma Thương là vũ khí tốt nhất, nhưng cũng chỉ dừng ở mức tuyệt phẩm binh khí mà thôi, chênh lệch với chuẩn thần khí rất lớn.
Ba người vừa hành động, lập tức khiến cho cả trăm người rình rập từ nãy giờ bộc phát, tốc độ không ai chịu thua kém thể hiện ra hết. Nhưng họ không có thân phận như Mục Trần, nên chỉ có thể chọn bừa một mục tiêu mà thôi.
Mục Trần thì khác, hắn không do dự, như đằng long uốn lượn xuất hiện phía trước chiếc cột thứ chín, ngay lập tức lao lên đỉnh, hào quang tràn ngập, hắn tập trung vào một vật ẩn hiện trong quang cầu.
Một viên thạch ấn chẳng biết làm từ thứ gì, vật thể màu xanh thẫm, cổ kính kỳ lạ, không nhiều hoa văn mỹ miều, chỉ có đỉnh thạch ấn được khắc hình một con rùa đen loang lổ.
Ánh mắt chòng chọc nhìn vào thạch ấn, hắn cảm thấy linh lực trong người dường như nặng nề hơn nhiều. Thoáng rùng mình, chỉ mới liếc mắt nhìn từ xa mà đã phải chịu áp lực cả nghìn cân, thật là đáng sợ.
– Không hổ là chuẩn thần khí!
Mục Trần thầm khen, với thân phận kế thừa giả, hắn biết Mộc Thần Điện có một món bảo vật vô song tên gọi Huyền Quy Ấn, năng lực trấn áp tứ phương, xem ra chính là vật trước mặt.
Đã tìm được trọng bảo, dĩ nhiên Mục Trần không bỏ lỡ, linh lực vận chuyển, hắc lôi lóe ra, giơ tay nhanh như cắt chộp tới Huyền Quy Ấn.
“Vút!”
Thình lình kình khí bén nhọn từ trên đầu Mục Trần đánh xuống, một thanh huyết mâu đỏ lừ đầy mùi vị huyết tinh đâm thẳng xuống đỉnh đầu hắn, không chút nương tay.
Công kích rất ác độc, nếu Mục Trần tiếp tục chộp lấy ấn, thì sẽ bị huyết mâu xuyên não.
Mục Trần liếc mắt liền gặp ngay Huyết Thiên Đô, quả nhiên là âm hồn không tan, quyết tranh thứ này với hắn.