Cùng lúc đó, Ôn Thanh Tuyền và Lạc Li cũng bị hai luồng công kích khác nhắm tới.
“Hừm!”
Ôn Thanh Tuyền nghiêm mặt, kim quang rực rỡ tràn ngập, chiến thương dũng mãnh ngạnh đấu với công kích ập tới.
Thần sắc Lạc Li bình tĩnh, Lạc Thần Kiếm lóe ra kiếm quang sáng lóa, một kiếm chém ra.
“Xoẹt!”
Hai nàng nhất tề vượt qua công kích, đuổi theo Mục Trần.
“ầm ầm ầm!”
Những chỗ khác, vài cao thủ cường hãn cũng xông lên, linh lực dũng mãnh chống cự lại công kích, rồi hướng lên đỉnh núi.
Những tiếng nổ vang rền bầu trời, vô số kẻ rơi rụng xuống dưới, nhưng cũng không ít cường giả mạnh mẽ phá tan công kích. Nhiều kẻ nhãn lực cực cao nhìn thấy điểm yếu của cơn mưa công kích kia, dường như số người xông lên núi càng nhiều thì năng lượng công kích càng suy yếu, có lẽ do nó tự chia năng lượng ra để đánh bại mọi kẻ xông lên núi. Nếu chỉ có mỗi một người xông lên, thì e rằng cường giả Chí Tôn cũng bị bắn rơi như diều đứt dây.
Long ảnh hiện ra dưới chân, Mục Trần bay lên đỉnh núi, hạ xuống một mộc đài.
Lạc Li, Ôn Thanh Tuyền là người tiếp theo hạ xuống, đám Từ Hoang, Tần Nhi cũng chật vật khó khăn theo sát. May mà có ba vị thủ lĩnh đi trước mở đường, nếu không thì có lẽ khó mà chịu nổi công kích đáng sợ kia, nhưng dù thế cũng tránh né rất hung hiểm, suýt nữa đã bị đánh hạ rơi xuống núi.
Nhanh chóng sau đó, biển người bên dưới cũng có nhiều kẻ lên tới mộc đài, rồi dần dần đông nghịt thành từng mảng. Số người có thể hiện diện ở chỗ này đã ít đi rất nhiều so với khi còn ở chân núi, có vẻ như tầng phòng ngự đầu tiên của Mộc Thần Viện đã loại đi tám phần những kẻ không thích hợp.
Mục Trần quét mắt quan sát chung quanh. Những đội thực lự mạnh mẽ như Huyết Thiên Đô, Vương Chung, Mặc Ngư, Võ Doanh Doanh đều thuận lợi nhẹ nhàng lên đỉnh.
Thình lình vầng sáng bao bọc cung điện sáng rực lên, một tiếng động lớn như sấm rền kinh thiên khiến mọi người giật bắn.
Hào quang xanh thẫm từ từ tỏa ra, tràn ngập mộc đài, ngăn cách mọi người với Mộc Thần Viện.
“ầm ầm ầm!”
Hào quang xanh thẫm như một biển mây bích lục, cuồn cuộn không ngừng, lôi điện màu xanh lá tầng tầng vang rền.
– Đó là…
Nhìn thấy biển mây đầy sấm sét trước mặt, không ít người biến sắc kinh hãi.
– Là Thần Mộc Cương Lôi…
Thần sắc Lạc Li cũng tỏ ra nghiêm trọng. Thiên địa có đủ loại hiện tượng kỳ dị, không biết bao nhiêu năng lượng uy lực khó lường được sinh ra, ví như Hắc Thần Lôi mà Mục Trần dùng để luyện Lôi Thần Thể cũng khác với sấm sét thông thường. Cái loại Thần Mộc Cương Lôi này nghe nói được sinh ra ở những nơi mộc khí cực mạnh, áp suất cực cao tích điện sinh ra lôi quang.
Cương lôi, cái tên nói lên nó cương mãnh dị thường, lại như giòi trong xương một khi đã đánh trúng ai đó, thì linh lực trong cơ thể sẽ bị kích nổ, cực kỳ khó đối phó.
Cũng dễ hiểu vì sao đám cường giả leo lên đến tận đây lại biến sắc trước hiện tượng này.
– Mộc Thần Viện thật không dễ tiến vào!
Mục Trần thở dài.
Phía sau hắn, mấy người như Từ Hoang thì sắc mặt khó coi vô cùng. Khó khăn lắm mới miễn cưỡng qua được ải thứ nhất, còn cái biển mây sấm sét ì đùng này thì họ còn giữ mạng nổi không? Xem ra đành phải dừng bước chỗ này thôi.
– Kẻ nào muốn tiến vào thần viện, phải tịnh thân trong lôi hải thời gian một nén nhang.
Bất chợt trong lôi hải bích lục vang lên âm thanh trống rỗng vô hồn, như âm khí từ viễn cổ đọng lại.
Nghe giọng nói đó phát ra điều kiện, vô số kẻ mặt mày nhăn nhó. Quả nhiên muốn vào phải xông qua lôi hải, lại còn kiên trì chịu đựng nó trong một nén nhang? Thật là muốn đoạt mạng người ta.
Mục Trần cũng trợn mắt nghiêm trọng, định nói gì đó, chợt âm thanh kia lại vang lên.
– Phàm là kẻ nhận được thân phận kế thừa giả, thời gian gấp mười.
Mục Trần trợn trừng hai mắt. Thời gian gấp mười? Mộc Thần Điện đáng chết, cái thân phận kế thừa giả chó má, chẳng lẽ muốn đùa chết ta sao?
– Kế thừa giả?
Vô số người mờ mịt không hiểu, hiển nhiên chưa bao giờ nghe qua cái gì gọi là thân phận kế thừa giả, nhưng họ cũng cảm thấy may mắn vì biết chắc mình không thuộc diện chăm sóc đặc biệt đó. Biển mây sấm sét này cực kỳ đáng sợ, một nén nhang còn không biết chịu nổi hay không, huống hồ gì… Có lẽ ngay cả cao thủ Thần Phách nan cũng chịu không xiết.
“Chíu!”
Thình lình một tia sáng bắn ra, bao phủ lấy Mục Trần mặt mày đang nhăn nhó.
Hiện tượng bất ngờ lập tức thu hút chú ý, ai nấy ngạc nhiên nhìn về phía Mục Trần. Đám Vương Chung, Mặc Ngư thì sửng sốt, nhưng rồi vẻ hả hê khoái trá bừng lên trong mắt.
Mục Trần thở dài, vừa định tiến lên, đột nhiên thần sắc khẽ biến. Hắn nhìn thấy một tia sáng khác cũng tương đồng từ biển mây bắn ra, hướng về một chỗ kia, bao phủ lấy kẻ mặc áo huyết sắc, Huyết Thiên Đô.
Huyết Thiên Đô cũng nhận được thân phận kế thừa giả?
Thì ra, kế thừa giả không chỉ có một mình hắn.