Lạc Li hỏi Mục Trần.
Ôn Thanh Tuyền cũng nhìn Mục Trần, Viện Linh này thực lực mạnh hơn cả dự đoán, nếu tiếp tục du đấu thì cũng không tốt cho họ, Hộ Linh Ngọc Đĩa của nàng và Lạc Li cũng không ngăn cản toàn bộ ảnh hưởng của Cấm linh trận được, nên cũng không thể dốc hết bản lĩnh vốn có.
– Lui!
Mục Trần mắt lóe sáng, không chút do dự ra quyết định. Tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát, muốn đối phó một Viện Linh thực lực tam trọng Thần Phách nan thì phải trả giá cực lớn, do vậy tiếc rẻ thế nào cũng phải đành rút đi mà thôi.
Lạc Li cũng gật đầu răm rắp nghe theo, còn Ôn Thanh Tuyền thì tỏ ra không cam lòng, tức tối nhìn lại đám Chúng Viện Minh đang hả hê châm biếm đứng trong phạm vi bảo hộ của Tàng linh viện bên kia.
“Ầm!”
Thế nhưng Viện Linh lại có vẻ không muốn tha cho họ chạy đi, nó lao lên không trung, ngưng tụ linh lực trong tay thành một quang ấn to lớn, xanh biếc như cây cối với những thụ văn huyền ảo.
– Thanh Mộc Phong Sơn Ấn!
Âm thanh ồm ồm vang trong không trung, quang ấn to lớn bao phủ cả vùng.
Mục Trần biến sắc, Viện Linh kia dường như có thể nhận biết hắn định rút lui, do đó liền ra tay sát thủ.
Công kích cỡ này, cao thủ nhất trọng Thần Phách nan cũng chẳng dám đỡ.
– Các ngươi lui trước!
Mục Trần quát lên, hắc lôi điện lóe ra mang theo tiếng sấm rền.
– Thực lực của ngươi, muốn đỡ cũng chưa đến lượt!
Ôn Thanh Tuyền lạnh lùng đáp lời, tính cách ngoan cường của nàng xưa nay không thích đứng sau lưng sự che chở của nam nhân. Từ khi tiến vào đây đã phải chịu Mục Trần đỡ cho nhiều lần khiến nàng cảm thấy không thoải mái.
Mục Trần không tranh cãi nhiều lời, giơ tay chụp lấy bả vai Ôn Thanh Tuyền, linh lực bộc phát đẩy nàng văng vào rừng gai thiết thụ.
– Ngươi…
Ôn Thanh Tuyền lảo đảo bay giữa không trung, tức giận đến đỏ bừng mặt. Tuy tức là tức vậy, nhưng nàng cũng không ngoan cố quay trở lại, sau khi ổn định lại thăng bằng chỉ trừng mắt căm tức.
– Ngươi cẩn thận đó!
Lạc Li tuy cũng lo lắng cho Mục Trần, nhưng lúc này nàng biết không nên do dự, chỉ để lại một câu dặn dò rồi nhanh chóng bay đi trước.
Mục Trần thấy hai nàng đã thoát khỏi phạm vi công kích, lập tức quay lên tập trung vào quang ấn. Áp lực mạnh mẽ từ năng lượng khủng bố kia, với thân thể cường hãn rắn chắc của hắn hiện tại cũng cảm thấy đau nhức, một dấu hiệu cực kỳ nguy hiểm.
Mục Trần hít một hơi, rồi hai tay hắn ôm vào không khí phía trước, hào quang rực rỡ từ đỉnh đầu bắn ra, hung sát khí cuồn cuộn ngập tràn, chính là Đại Tu Di Ma Trụ.
Đại Tu Di Ma Trụ nhanh chóng phóng to ra, hung sát khí kinh người đã tràn ngập không gian.
Mục Trần ôm phía trước như nắm lấy Đại Tu Di Ma Trụ khổng lồ, rồi hắn biến tay thành quyền, đập vào một đầu ma trụ.
Sát khí bùng lên, Đại Tu Di Ma Trụ như một tia sáng hung thần mạnh mẽ xông vào quang ấn.
“Ầm ầm ầm!”
Không trung bùng nổ, dư kình khiến cho rừng gai thiết thụ xung quanh ngã rạp, gai góc gãy nát bắn ra như mưa.
Trên bầu trời, Mục Trần lui gấp, gương mặt tái đi. Nhờ có Đại Tu Di Ma Trụ cũng đủ sức ngăn được công kích đáng sợ của Viện Linh, thế nhưng hắn cũng bị chấn thụ thương.
Trong phạm vi Tàng linh viện, đám người Mặc Ngư cũng đang chăm chú quan sát trận đấu, nhìn thấy Mục Trần có thể chống cự được thế công kinh người của Viện Linh, sắc mặt trở nên khó coi, kinh hãi và sợ sệt. Họ biết rõ nếu là họ đối diện công kích đó, e rằng chạy còn không kịp chứ đừng nói là đỡ.
– Tên khốn kiếp này lại còn ẩn giấu nhiều thực lực như thế?
Tần Phong nghiến răng tức tối.
– Cho dù phô bày chân thực lực, hắn cũng không thể nào là đối thủ của Viện Linh.
Mặc Ngư nghiến răng âm u.
Mục Trần lật tay lại, Đại Tu Di Ma Trụ nhanh chóng trở về, hắn cũng theo đó cấp tốc lui sau, sắc mặt nghiêm trọng. Tam trọng Thần Phách nan, thực lực vượt xa dự đoán, chiến tượng ở linh bảo sơn thật chẳng là gì so với Viện Linh này.
“Vù!”
Một tiếng xé gió dồn dập bên tai, Mục Trần chỉ kịp trợn mắt lên đã thấy Viện Linh xuất hiện ngay trước mặt, tập trung nhìn vào hắn.
– Cẩn thận!
Đằng xa, Lạc Li và Thanh Tuyền biến sắc, hốt hoảng la lên.
Viện Linh ra tay cực kỳ quyết đoán và nhanh nhẹn, thậm chí không cho Mục Trần thời gian phản ứng, tay giơ ra, linh lực hình thành tản mát dao động kinh người.
Công kích ở cự ly như thế, Mục Trần căn bản không thể thoát được.
– Đáng chết!
Mục Trần nghiến răng, định sử dũng hung sát lực trong Đại Tu Di Ma Trụ ra dùng.
Công kích ập tới, nhưng ngay khi nó còn cách Mục Trần một chút, Viện Linh đột ngột dừng tay, hào quang lóe lên, âm thanh ồm ồm vang ra:
– Là người kế thừa ư?
Âm thanh khiến Mục Trần ngẩn người, rồi hắn phát hiện Viện Linh đang chăm chú nhìn vào giữa trán của mình, thụ văn cổ xưa đang nhấp nháy, chính là thứ mà lão nhân tóc bạc ở linh bảo sơn ban cho hắn.