Hắc lôi quanh thân Mục Trần tán đi, rồi hắn từ từ bay trở về.
– Huyết Độn Pháp, trò bỏ chạy của Huyết Thần tộc cũng thật lợi hại. Dù sao lúc này chúng ta cũng chưa cần phải cố sát chúng làm gì, sau này sẽ có thêm cơ hội.
Lạc Li nghiêm mặt, nhưng vẻ lạnh lùng đã tan đi nhiều, nhẹ nhàng nói với Mục Trần.
Mục Trần gật gù, trầm tư:
– Nếu bọn chúng muốn bắt nàng đi, vậy thì chúng không cần trở về nữa.
Chỉ một câu nói đầy sát khí như thế của Mục Trần lại khiến Lạc Li cảm thấy rất ngọt ngào.
– Aida, Mục Trần ca thật khí phách đó!
Bên cạnh, Tần Nhi, Nhạc Nhi cùng cười tấm tắc khen.
– Khí phách con khỉ, còn chưa tới Mộc Thần Sơn đó, kết quả lại rước thêm một kẻ địch khó nhằn. Bất quá coi như cũng có cốt cách, không khiến người ta quá thất vọng. Nữ nhi của mình bị khinh thị mà còn trốn sau lưng, thế có còn là nam nhi không chứ?
Ôn Thanh Tuyền trợn mắt liếc nhìn Mục Trần.
Đối với nàng ta một câu châm một câu chọc, Mục Trần cũng chỉ có thể cười xòa. So với Huyết Thiên Đô, thì cô nàng này mới chân chính là đau đầu.
Lạc Li mỉm cười:
– Huyết Thiên Đô mặc dù hơi khó giải quyết, nhưng nếu thật sự đánh nhau hắn cũng khó mà chịu nổi.
Lạc Li nói giúp Mục Trần, Ôn Thanh Tuyền chỉ trề môi, xua xua tay:
– Tới trấn giao dịch rồi, tranh thủ đi! Mộc Thần Sơn hấp dẫn bao nhiêu kẻ đến đây, tàng long ngọa hổ không ít, chúng ta phải chuẩn bị chu toàn. Trong di tích viễn cổ chắc chắn có đại chiến đang đợi đó.
Mục Trần cũng tán thành, y như Ôn Thanh Tuyền đã nói, họ còn chưa đặt chân đến Mộc Thần Sơn đã gặp một đám khó nhằn. Chẳng biết đến đó rồi sẽ còn chui ra thêm bao nhiêu kẻ nữa. Mục Trần cũng đang rất hiếu kỳ, lần tranh đoạt bảo tàng này sẽ có thêm bao nhiêu cao thủ ẩn tàng lộ diện.
Ai cũng thấy rõ tầm quan trọng của việc tranh đoạt di tích Mộc Thần Điện, những chi đội mạnh mẽ chưa lộ diện nhất định không bỏ qua, kỳ này sẽ cực kỳ phấn khích, không chừng có thể chấn động cả đại tái linh viện.
Đoàn người lại tiếp tục bay đi, thị trấn to lớn đã hiện ra trước mắt, vô số bóng người tứ phương hạ xuống lao vào trong trấn, khung cảnh thật nhộn nhịp và tấp nập.
Cả đoàn hạ xuống bên ngoài trấn, tấm tắc nhìn sinh khí trong trấn. Từ khi tham gia đại tái đến nay, lần đầu tiên Mục Trần nhìn thấy một nơi có nhiều chi đội tập hợp lại mà mang đủ vẻ hòa bình như nơi đây. Chỗ khác thì chỉ có tranh đoạt khốc liệt mà thôi.
– Đi nào!
Ôn Thanh Tuyền có vẻ như khá quen thuộc, nàng liền dẫn đầu đi vào, những người còn lại cũng nối gót theo sau.
Vừa tiến vào trấn, tiếng ồn ào huyên náo khắp nơi, trấn này thành lập chưa lâu, những con đường đá xanh có vẻ rộng rãi, chỉ có điều lúc này lại chật kín người là người.
Khi Mục Trần đi theo Ôn Thanh Tuyền vào trong trấn, bất chợt tiếng ồn ào giảm đi nhiều, những ánh mắt thèm thuồng càn rỡ và kinh diễm nhìn lại…
Dĩ nhiên, họ đang nhìn Ôn Thanh Tuyền và Lạc Li.
Tiếng tăm Ôn Thanh Tuyền từ lâu đã vang dội khắp đại tái linh viện, mặt mũi nàng xinh đẹp ra sao hầu như mọi người đều biết, mạnh mẽ thế nào cũng chẳng có ai nghi ngờ.
Nhưng lần này lại thêm kinh ngạc vì bên cạnh nàng lại xuất hiện thêm một cô gái khí chất bất đồng nhưng xinh đẹp chẳng kém cạnh.
Lạc Li yên lặng đi theo, tay đặt hờ lên Lạc Thần Kiếm, gương mặt thanh nhã, đôi mắt lưu ly thản nhiên quét qua xung quanh.
Ôn Thanh Tuyền thì khác, vẻ tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành mang theo nụ cười động lòng người, nhưng đôi mắt phượng đầy kiêu ngạo, chẳng chút quan tâm lướt qua những thanh niên ưu tú, rồi quay đi chẳng thèm ngó ngàng gì đến mấy kẻ đang cố ưỡn ngực oai phong.
So với Lạc Li, Ôn Thanh Tuyền như ngựa hoang khó thuần, nhưng nam nhi là thế, càng khó có được thì càng bon chen vào tranh giành.
Mục Trần thấy trong trấn bất thình lình yên ắng đi nhiều, lại thấy nhiều kẻ đảo mắt càn rỡ quét trên người Lạc Li, nhất thời cảm thấy bực mình.
Lạc Li thấy hắn như vậy, chỉ mỉm cười, vươn tay ra nắm lấy tay hắn.
“Ồ.”
Những tiếng kinh ngạc vang lên theo hành động của Lạc Li, nhiều kẻ ghen tị liếc qua đánh giá Mục Trần, địch ý hiện lên rõ ràng.
Mục Trần hơi ngạc nhiên. Tính cách Lạc Li ra sao hắn hiểu rõ, thỉnh thoảng hai người ở cùng nhau hắn cũng giở trò lưu manh đùa giỡn, nàng đỏ mặt cho phép hắn, nhưng giữa chốn đông người thường tỏ ra rụt rè e lệ, chẳng có khi nào chủ động nắm tay hắn.
– Thưởng cho ngươi một chút!
Lạc Li mặt hơi đỏ, hếch mũi nói nhỏ.
Mục Trần nhoẻn miệng cười, có lẽ cô nàng này đang nói đến biểu hiện của hắn khi đối chiến với Huyết Thiên Đô.
Ôn Thanh Tuyền đang đi trước, nghe thấy xung quanh ồ lên kinh ngạc, ánh mắt liếc nhìn một chút đã biết ngay sự tình, lúc này hậm hực, hơi nghiêng mặt quay lại, khóe môi nhếch lên nguy hiểm.
Nụ cười nguy hiểm đó chỉ vừa vặn lọt vào mắt Mục Trần, nhất thời khiến hắn hơi bất an.
Chưa kịp phản ứng gì, tuyệt sắc giai nhân kia đã xoay cả người lại, gương mặt bất hảo vươn tay ra nắm lấy tay áo kia của Mục Trần, nhanh chóng kéo hắn đi vào trong trấn.
Ngay giây phút đó, con đường trước mặt trở nên yên tĩnh vô cùng.
Mục Trần thì toát mồ hôi, vì hắn nhận thấy những ánh mắt ghen tị vừa nãy, lúc này đã chân chính chuyển thành sát khí.
– Bị chơi rồi!
Mục Trần run rẩy, Ôn Thanh Tuyền quả nhiên là ma nữ.