Tay nhanh chóng kết ấn, tốc độ vận chuyển linh lực lại tăng lên.
Kinh mạch nóng rực lại càng nóng, năng lượng kỳ dị càng nhanh chóng lan vào trong cơ thịt.
Đột nhiên Mục Trần run rẩy kịch liệt, thậm chí răng cắm phập vào môi tóe máu. Trong cơ thể hắn, từng đám lửa đỏ như máu từ hư không xuất hiện, như cháy rừng lan khắp cơ thể, hun đúc mọi ngóc ngách trong người hắn.
Nhiệt độ ngọn lửa cực cao, như muốn đốt sạch cả máu cả thịt, đau nhức khó mà tưởng tượng được.
Mục Trần run rẩy không ngừng, mồ hôi túa ra như tắm, nhưng chưa kịp rơi khỏi người đã bị sức nóng đốt sạch thành làn khói trắng.
Mục Trần nghiến răng chịu đau đớn, gân xanh nổi lên như bầy giun chạy khắp người, gương mặt tuấn tú trở nên méo mó khó coi.
Trong cơ thể hắn, bất cứ chỗ nào có máu có thịt thì ở đó có Huyết Hỏa tràn ngập. Huyết Hỏa bám vào máu thịt, thiêu đốt khiến cho chúng nhảy lên nhảy xuống, đập tới đập lui liên hồi như quả tim đã chạy xuống chỗ đó. Hơn nữa thể tích của chúng cũng nhanh chóng thu nhỏ lại.
Đau đớn này còn hơn cả đại hình tra tấn.
Mục Trần nghiến chặt hàm răng, lưỡi đẩy lên chặn cuống họng, không để tiên linh quả nuốt vào cổ. Lúc này mới chỉ bắt đầu, muốn hoàn tất rèn luyện máu thịt còn một thời gian không ngắn chút nào, không được vội vã.
Thời điểm này hắn luôn bị vây trong sự khắc khổ đáng sợ. Chỉ cần thả lỏng sẽ khiến thần trí mơ hồ, thế thì sẽ chính thức dâng thân thể làm mồi cho Huyết Hỏa, bao nhiêu năm khổ tu sẽ hoàn toàn đổ xuống biển, tất cả hóa ra tro.
– Tới đi! Cho ta xem thân thể nan đáng sợ thế nào!
Mục Trần điên khùng gào lên, đau đớn khiến hắn muốn phát rồ.
“Phừng phừng!”
Huyết Hỏa như có linh tính, nghe tiếng hắn rống lên khiêu khích liền bừng cháy dữ dội cuồng mãnh.
Mục Trần run rẩy không ngừng, máu tươi cũng không ngừng tuôn ra ngoài cơ thể, rồi hình thành một tầng vảy máu dày cộp, bao phủ hết cả thân người.
Hắn đau đớn đập phá xung quanh, đang mượn sự phát tiết để giải phóng cơn đau trong cơ thể.
“Garrrrr!”
Gầm lên như dã thú, tiếng vang vọng lại trong sơn động.
Thống khổ đau đớn cứ tiếp tục, cho đến khi tất cả máu thịt đều được Huyết Hỏa thiêu đốt rèn luyện, rồi lột xác hết thảy….
Cùng lúc đó, trong một sơn động khác không xa, người con gái tĩnh mịch như đóa sen trong không gian yên ắng, khiến cho khung cảnh trở nên thi vị vô cùng.
Lạc Li khẽ mở mắt nhìn qua sơn động đầu tiên phía bên phải, cửa động đã bị phong bế, nhưng nàng có thể cảm giác được những chấn động rung rinh nho nhỏ và những âm thanh thống khổ loáng thoáng vọng ra. Nàng biết hắn đã bắt đầu độ thân thể nan…
Nàng đã vượt qua thân thể nan, đã biết nó cần phải chịu thống khổ ra sao. Mà hắn lại có cơ thể cường hãn hơn người khác, do vậy đau khổ hắn trải qua sẽ càng thê thảm hơn. Chính vì điều đó mà nhiều cường giả có hiểu biết đều không để cho con cháu mình tu luyện thần quyết luyện thể trước khi lên Chí Tôn. Vì họ cũng không đảm bảo được con cháu mình sẽ có thể chịu nổi thân thể nan, sức mạnh càng lớn, thống khổ càng ghê gớm.
Một khi không thể chịu nổi, thì mọi công sức bao năm tu luyện đều sẽ đổ hết xuống biển.
Do đó con đường chuyên tâm tu luyện linh lực, sau khi thành công vượt qua thân thể nan rồi mới tu luyện thần quyết luyện thể, lựa chọn này khôn ngoan và khả dĩ hơn nhiều. Mục Trần thì không có được lựa chọn đó, hắn phải đi con đường khó khăn hơn, để đạt sức mạnh cường đại hơn.
Hắn có rất nhiều thứ cần bảo vệ, nhiều thứ cần phải giành lấy.
Lạc Li nheo mắt lại, không nhìn vào trong sơn động nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được bộ dáng đau đớn quằn quại của hắn. Quả thật so với khó khăn nàng phải đối diện thì thống khổ hơn nhiều.
– Mục Trần, ta sẽ không để ngươi cố gắng một mình.
Cô gái nhẹ giọng nỉ non, tay nắm lại, kết ấn. Linh lực trong cơ thể bùng lên hùng hậu mênh mông, lại có dấu hiệu sôi trào.
Đó chính là lúc độ kiếp linh lực nan!
Lạc Li muốn vượt qua linh lực nan!