– Tiếp theo ngươi không được can dự vào nữa, bọn họ để mình ta giải quyết.
Mục Trần nao nao lo lắng. Tuy hiện tại đã giải quyết xong chướng ngại lớn là Mộc Thần Vệ, nhưng đội hình đối phương vẫn người đông thế mạnh, Chân Thanh cũng không đơn giản, thực lực cũng không kém Hạ Hầu. Lại còn mấy tên kia phần lớn là cao thủ thân thể, một mình Lạc Li làm cách nào có thể đối phó hết đây?
– Chúng ta cùng lên đi, chẳng lẽ nàng bị thương thì ta không đau lòng chết sao?
Mục Trần cười khổ.
– Chính là ta muốn ngươi đau lòng đến chết đó.
Lạc Li giận dỗi trả lời, gương mặt ửng đỏ.
– Ai bảo ngươi càn rỡ ngông cuồng, đó là hình phạt cho ngươi.
Lạc Li quay lại, tay mơn trớn gương mặt Mục Trần, khẽ cười:
– Ngoan đi, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Đột nhiên khí phách nữ hoàng toát ra khiến Mục Trần sững sờ, bất đắc dĩ nhún vai:
– Cẩn thận nhé!
Lạc Li mỉm cười:
– Yên tâm đi, nhanh lắm!
Mục Trần nhếch miệng, hắn cảm thấy dường như nàng còn chưa trở thành nữ hoàng, mà khí phách vương giả đã trở nên thuần thục. Có lẽ vì trước nay ở cùng hắn, bề ngoài quý tộc luôn được che giấu cẩn thận, nhưng hôm nay hắn trọng thương đã khiến cho nữ hoàng tương lai này nổi cáu, khí phách không kềm giữ được nữa.
Lạc Li đứng thẳng, Lạc Thần Kiếm lạnh băng hướng về phía Chân Thanh.
– Ồ, sao chứ? Một mình ngươi muốn xử lý hết chúng ta sao?
Chân Thanh cũng đang nổi khùng vì mất Mộc Thần Vệ, hắn cười gằn lạnh lẽo đầy sát khí.
Lạc Li không trả lời, thân kiếm rung lên.
Kiếm ý sắc bén toát ra, sắc đến độ chung quanh gần như bị cắt vụn.
Chân Thanh cũng hơi run, thần sắc không mấy thoải mái. Chợt hắn quay sang bốn người Thánh linh viện kia, cất tiếng nói:
– Các ngươi theo chúng ta cùng lên, đánh bại nàng ta báo thù cho đội trưởng của các ngươi. Sau đó bảo bối nơi này sẽ phân chia 50/50, được chứ?
Chi đội Thánh linh viện Hạ Hầu trọng thương không rõ sống chết, nhưng bốn người còn lại vẫn là chiến lực không tồi, có thể mượn sức thì cũng là lợi khí tốt để đối phó Lạc Li.
Cả bốn người mắt lóe sáng, gật đầu. Lúc nãy Mục Trần khiến bọn họ sợ run, nhưng lúc này trạng thái của hắn đã rất kém, chín người liên thủ đối phó Lạc Li rồi, tên kia sẽ như cá nằm trên thớt.
Bốn người lập tức lắc mình bay vòng qua, bao vây phía sau Lạc Li, phối hợp với chi đội của Chân Thanh tạo thành thế gọng kìm, linh lực vận lên, uy áp toát ra cường đại.
– Hừ! Cho dù ngươi có thần khí trợ giúp, ta không tin ngươi có thể một mình chống chọi bao nhiêu đây người!
Chân Thanh cười khẩy. Chín người bọn họ hơn phân nữa đã vượt qua thân thể nan, chính bản thân hắn lại có thực lực linh lực nan. Một mình Lạc Li sao có thể chiến thắng?
Lạc Li thản nhiên nhìn hắn, không hề đáp lại, hai mắt nhắm đi. Lạc Thần Kiếm mang theo một vết máu lan xuống mũi kiếm, hình thành một đường kiếm văn đỏ như máu.
“Roẹt!”
Kiếm khí đáng sợ đột nhiên bộ phát, cảm giác như một con mãnh long bị phong ấn vừa thức tỉnh.
– Xông lên!
Chân Thanh nhận thấy nguy hiểm, biến sắc quát lên.
Chín người cùng lúc ra tay, công kích thao thao bất tuyệt phủ kín mọi hướng của Lạc Li.
Lạc Li vẫn nhắm chặt hia mắt, tay cầm kiếm rung lên, kiếm khí quét ra như chổi quét lá khô, bất kỳ một công kích nào bị nó chạm vào cũng bị xẻ đôi ra, rồi hóa thành hư không.
Kiếm văn huyết sắc trên thân Lạc Thần Kiếm càng lúc càng sáng. Theo đó sắc mặt Lạc Li cũng dần tái đi.
“Roẹt!”
Lạc Thần Kiếm ngân lên dồn dập. Lạc Li đột nhiên mở mắt múa kiếm, thoăn thoắt cắt vào không gian trước mặt, để lại những đường kiếm sáng rực.
Những đường kiếm đan vào nhau, hào quang lóe sáng, một đóa sen hình thành từ đường kiếm hiện ra.
Kiếm liên xinh đẹp dị thường, mang theo sức mạnh gần như hủy diệt.
Thân kiếm chấn động, kiếm liên nở ra, ánh sáng chói mắt tràn ngập cự điện.
Giọng nói như suối nhỏ róc rách giữa khe núi của Lạc Li vang lên.
– Kiếm Tâm rực sáng, Lạc Thần Kiếm Liên!