– Chúng ta bị cái thứ đáng chết kia hấp dẫn tới đây sao? Chẳng lẽ di tích viễn cổ này là âm mưu của một kẻ nào đó ư?
Đường Mị Nhi căm hận tức tối, không cam lòng. Mục Trần cũng cau mày.
– Mục Trần…
Bên cạnh, Lâm Châu đột nhiên cất tiếng, hắn lấy ra một thẻ ngọc xanh biếc. Thẻ ngọc có nhiều hoa văn cây cối, lục quang sáng chói, hắn đưa cho Mục Trần:
– Cái thứ này có động tĩnh gì đó.
Mục Trần nhận lấy, thẻ ngọc này có lẽ là thứ đã khiến Lâm Châu và mọi người đến đây.
Mục Trần cảm nhận hơi ấm toát ra từ thẻ ngọc, ánh mắt nhìn lên Ma Linh Thụ. Dường như ma cây kia sau khi hấp thu máu huyết, có những tia hào quang hắc ám hiện ra, hắc ám càng nhiều thì nhiệt độ của thẻ ngọc trong tay hắn lại càng tăng lên.
Mục Trần mắt lóe sáng, búng tay ra. Thẻ ngọc hóa thành một tia sáng màu lục bắn đi.
“Véo!”
Thẻ ngọc bắn vào Ma Linh Thụ, trực tiếp xuyên vào trong cây, rồi một tiếng thét chói tai dữ tợn vang vọng. Thân cây phát sáng, Ma Linh Thụ cấp tốc bị đứt gãy, linh lực hùng hậu giữa không trung, không gian nơi đó biến dạng, một lại sau xuất hiện một cung điện đầy cây cối.
Mộc điện lơ lửng giữa không trung, quanh đó có dấu hiệu không gian uốn khúc, hiển nhiên đã tự hình thành một vùng không gian nhỏ, mùi vị cổ kính xa xưa từ trong đó tản mát ra.
Biến cố thình lình làm tất cả mọi người giật mình run sợ.
Những ánh mắt thận trọng nhìn lên Mộc điện cổ xưa trên cao, nhưng lần này chẳng có ai can đảm xông lên trước. Một tràng cảnh thảm sát khi nãy đã quá đủ cho họ phải trở nên tỉnh táo vào bất kỳ lúc nào.
Đột nhiên cung điện cổ phát ra những tiếng cọt kẹt, rồi cánh cổng gỗ to lớn chầm chậm mở ra, mùi vị nguyên thủy sơ khai lẩn quẩn trong thiên địa.
– Xem ra khi gốc Ma Linh Thụ kia hấp thu đủ tinh huyết, thì sẽ khiến cho thứ kia phản ứng…
Mục Trần cuối cùng đã minh bạch, có vẻ kẻ để lại cái di tích viễn cổ này năm xưa cũng chẳng phải người tốt lành, chỉ cái phương pháp mở di tích cũng đã đẫm máu như thế. Mặc dù cũng có phần do bọn kia tham lam mà tự hại mình, nhưng người lương thiện chẳng ai lại dùng đến biện pháp máu tanh như thế.
– Đây chắc chắn là di tích viễn cổ được cất giấu ở đây. Sao? Đủ can đảm đi vào chứ?
Mục Trần nhìn qua Đường Mị Nhi cười hỏi.
Đường Mị Nhi nhoẻn miệng cười, duyên dáng đáp lời:
– Vất vả xông vào đến đây, không thể nào đem hai tay không mà về được.
– Được, vậy chúng ta đi.
Mục Trần cười lớn, khẽ liếc qua đám người Hạ Hầu cách đó không xa, rồi bất ngờ lắc mình lao đi hướng tới tòa Mộc điện trên cao mà bay lên. Phía sau hắn, Lạc Li, Đường Mị Nhi và những người khác liền lập tức theo sát.
– Đi!
Hạ Hầu nhìn thấy chỉ cười nhạt, rồi năm người hóa thành hào quang bay lên, cũng nhắm tới tòa Mộc điện cổ xưa kia.
Có ba đội ngũ mạnh nhất đi đầu, những đội ngũ khác liền rục rịch, nối tiếp nhau bay lên trời. Đã phóng lao thì phải theo lao, có trả giá thì cũng phải khoắng cái di tích này trước đã.
– Đội trưởng, chúng ta có nên vào không?
Chi đội Võ linh viện, ba gã đội viên thấp giọng hỏi.
Chu Viên mặt vẫn còn tái, nhưng ánh mắt thì sắc lạnh và điên cuồng, tay vẫn không rời thiết côn, gằn giọng lành lạnh:
– Đi! Bọn đánh lén chúng ta nhất định phải xuất hiện trong đó. Con mẹ nó! Lão tử muốn nhai sống bọn nó!
Hắn lập tức phóng người lao đi.
Những chi đội nối nhau bay lên không khiến cho vùng không gian Mộc điện trở nên ồn ào, một số đội ngũ không còn nguyên vẹn thì tìm kiếm minh hữu hợp tác. Muốn tranh đoạt đương nhiên phải đủ thực lực, ngoài cách liên thủ, họ cũng không có phương án nào phù hợp hơn được nữa.
Trong khoảng rừng hắc ám, vài cái bóng dao động, chậm rãi bước ra. Gã đầu lĩnh gương mặt xám ngoét đáng sợ nhìn lên cung điện trên không, cười thản nhiên:
– Quả nhiên là Thần Mộc Điện, chúng ta đã tìm không lầm.
– Dường như đội ngũ tứ đại viện đều đã vào trong.
– Thật đáng tiếc, còn tính giải quyết một hai đội trong rừng rậm, không ngờ một đội cũng không giải quyết được triệt để. Thực lực bọn người kia cũng thật khó lường, đành phải dùng biện pháp khác.
Mấy bóng đen kia hờ hững bước đi, để lại tiếng cười nhàn nhạt rợn người.
– Bất quá… ta sẽ không cho các ngươi có cơ hội rời khỏi Thần Mộc Điện này đâu!