– Ở đây chỉ có chúng ta là đội ngũ từ Ngũ Đại Viện, một số đến từ vài linh viện lớn thực lực cũng khá, còn lại chẳng đủ đe dọa. Nhưng chúng ta phải cẩn thận họ liên thủ đối phó chúng ta.
Lạc Li lập tức lên tiếng
– Theo tình hình này, bình thường thì phần thắng của chúng ta rất lớn…
Mục Trần mỉm cười, không khí căng thẳng kia đã khiến không ít những đội hơi mạnh một chút không kềm chế được nữa, tham lam hướng về những đội ngũ yếu hơn. Không khí giương cung bạt kiếm này sẽ nhanh chóng bùng nổ đấu tranh.
Mục Trần hít một hơi, như ngửi thấy mùi huyết tinh trong không gian, ánh mắt đen láy của hắn trở nên sắc lẹm. Gương mặt ôn hòa của hắn đột nhiên thay bằng sát khí khắc nghiệt, hoàn toàn khác hẳn khi còn ở trong Bắc Thương linh viện.
Biến hóa của hắn khiến ba người bên cạnh chấn kinh.
Lạc Li chỉ mỉm cười nhìn thần sắc hắn thay đổi, cảm giác quen thuộc trở lại nơi hắn. Ngày trước trong Linh Lộ, hắn cũng như thế này, lạnh lẽo như đao. Khi còn ở trong Bắc Thương linh viện, không khí êm ấm hòa ái khiến hắn phủ sự sắc bén trong nhung lụa. Huyết Họa Giả từng khiến Linh Lộ rung trời dậy đất, dường như đã bắt đầu tỉnh dậy từ giấc ngủ say…
– Các ngươi muốn làm gì?
Một tiếng la hoảng vang lên gần đó.
Mọi ánh mắt liền bị thu hút về hướng dó, một đội ngũ đang kinh hãi trước sự bao vây của một đội khác, mặt mày tham lam.
– Hê hê, làm gì? Thành thật nộp Viện Bài cho ta, gặp phải Man linh viện chúng ta, chỉ trách các ngươi xui xẻo.
Đầu lĩnh chi đội, một gã to con cười khẩy, linh lực bùng lên, thực lực đã đến Thông Thiên cảnh hậu kỳ.
– Ngươi nằm mơ!
Chi đội bị đội Man linh viện bao vây dù mặt mày xanh mét nhưng cũng cứng giọng đáp lại.
– Lên!
Gã đầu lĩnh Man linh viện cười gằn ra lệnh. Cái đội trước mặt hắn ngay cả đội trưởng cũng không tới Thông Thiên cảnh hậu kỳ, mỡ đưa tới miệng, nếu còn buông bỏ thật là thiên lý bất dung.
“Uỳnh!”
Linh lực bùng nổ, công kích mạnh mẽ liên tiếp tung ra ập vào đội ngũ xui xẻo kia.
Một ngọn lửa làm cháy cả đống rơm, những khu vực khác nhanh chóng bộc phát chiến hỏa, sự tham lam đã được thúc giục, hầu như toàn bộ vùng này đã xảy ra tranh chiến, linh lực đủ màu sáng rực lấp lánh khắp nơi.
“Bùm! Đùng!”
Hỗn chiến khắp nơi, nhưng những đội ngũ chủ động phát công đều hướng về những đội yếu hơn, không ai nhằm vào những đội ngũ có vẻ mạnh mẽ.
Đội Mục Trần yên tĩnh đứng đó, thản nhiên nhìn chiến trường hỗn loạn, ánh mắt sắc như chim ưng săn mồi càn quét xung quanh, nhưng không hề gia nhập vào hỗn chiến tranh đoạt.
– Chúng ta không đánh sao?
Mộ Phong Dương lúc này đã sung lên, khó chịu ngứa tay muốn gia nhập vòng chiến.
– Bắt con tôm cần phải nhẫn nại, cứ từ từ….
– Hở?
Từ Hoang, Triệu Thanh Sam tập trung, cả hai hưng phấn liếm môi, ánh mắt cùng lúc hướng về một đội ngũ mạnh mẽ đang thắng như chẻ tre. Đội ngũ này cũng khá nổi bật, vị đội trưởng thực lực còn mạnh hơn hai người một chút.
Nhưng có hề gì, đội của hắn có Lạc Li đã vượt qua thân thể nan, Mục Trần càng khủng bố hơn, thực lực dầu chỉ là Thông Thiên cảnh hậu kỳ, nhưng chiến lực và sức mạnh cơ thể chắc chắn có thể khiến cho cường giả thân thể nan cũng phải co giò bỏ chạy.
Mục Trần vẫn bình tĩnh, đội của hắn không hề nhúc nhích. Chiến trường thảm thiết la hét ầm trời cứ như không hề có sự hiện diện của họ. Có lẽ những đội ngũ khác cũng nhận ra được áp lực khó chơi toát ra từ năm người này, do vậy chẳng ai tìm họ gây phiền toái.
Với Mục Trần, chuyện này chỉ tạm thời, ngay khi giai đoạn đầu kết thúc, người khác không ra tay với hắn, hắn cũng sẽ không đứng yên nữa.
Hỗn chiến nhanh chóng tan bớt, liên tiếp những đội ngũ sứt đầu mẻ trán chạy ra ngoài, điểm trong Viện Bài của họ bị kẻ chiến thắng đoạt mất phân nửa, cả đám thê thảm tức giận nhìn những đội ngũ mạnh mẽ tung hoành.
– Có sáu chi đội mạnh nhất, có lẽ đều đến từ những linh viện lớn. Có hai đội cùng một linh viện, bọn họ luôn liên thủ đối phó những đội khác. Sáu vị đội trưởng người nào cũng có thực lực mạnh hơn Thông Thiên cảnh hậu kỳ một chút, nhưng chưa vượt qua thân thể nan. Có lẽ họ đã thử độ kiếp nhưng thất bại….
Lạc Li đảo mắt quan sát chiến trường, mọi thông tin đều được nàng nói ra rõ ràng. Sáu đội kia thắng như chẻ tre, đặc biệt hai đội cùng linh viện có vẻ lấn át nhất, cả bốn đội kia cũng phải dè chừng.
Từ Hoang, Triệu Thanh Sam, Mộ Phong Dương đã ngứa tay cực độ, phấn khích nhìn qua Mục Trần, xoa tay.
– Nếu bọn họ mạnh nhất, vậy thì tìm họ đi, bọ ngựa bắt ve, cuối cùng cũng để dành cho chúng ta thôi!
Mục Trần mỉm cười lên tiếng, chậm rãi đi tới. Năm người cùng bước, lập tức thu hút sự chú ý và đề phòng nhìn lại.