Thành viên Lạc Thần hội hô lên vang dậy, hai vị thủ lĩnh xứng đôi vừa lứa, lại cường hãn mạnh mẽ, trai đẹp gái xinh, có thể nói là cặp đôi hoàn hảo khiến cả đám người kích động và hãnh diện.
– Đi nào!
Mục Trần mỉm cười, cả hai lắc mình bay lên. Thành viên Lạc Thần hội bên dưới sau đó cũng lao lên không trung, dày đặc cả một vùng bay theo hai người.
Quảng trường trung ương Bắc Thương linh viện, người đông kịt tấp nập khắp nơi. Khi hai người hạ xuống, đám người liền tách ra hai bên mở đường cho hai ngôi sao sáng của linh viện bước vào.
Khu vực chính giữa quảng trường lại cực kỳ trống trải. Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, Tô Huyên…. tất cả đều vận đồng phục, khí phách hiên ngang mặt mày sáng lạn, dung nhan xinh đẹp, tô điểm cho bức tranh rực rỡ hoàn mỹ của Bắc Thương linh viện.
Mục Trần và Lạc Li xuất hiện, xung quanh lại vang lên tiếng hoan hô cổ vũ. Hai người là hai trong số mười vị anh tài đại diện cho toàn bộ đệ tử Bắc Thương linh viện xuất chiến.
– Thật có lỗi, đã tới trễ!
Mục Trần mỉm cười cúi người về phía bọn họ.
Trầm Thương Sinh cười đáp lại, nhưng ánh mắt hoàn toàn không nhìn hắn, mà dán chặt vào Lạc Li bên cạnh. Ngay cả Tô Huyên cũng kinh ngạc ra mặt, không thể nhìn đi nơi khác. Nữ hoàng tương lai của Lạc Thần tộc dường như đang từng chút hé nở, tỏa sáng.
Thái Thương viện trưởng và năm vị thiên tịch trưởng lão, cùng với Linh Khê cũng đã có mặt ở không trung phía trên. Thái Thương viện trưởng ngắm nhìn những đệ tử ưu tú nhất của mình, bất giác mỉm cười. Rồi thần sắc của lão trở lại nghiêm nghị, theo đó những tiếng huyên náo ồn ào nhanh chóng tắt lịm.
– Các vị đồng học! Học chính là mười đệ tử ưu tú nhất Bắc Thương linh viện chúng ta. Hôm nay họ sẽ bước vào chiến trường tàn khốc kia, để tranh đoạt vinh quang cho Bắc Thương linh viện, giành lại niềm kiêu hãnh là thành viên Ngũ Đại Viện. Từ hôm nay, họ chính là anh hùng của chúng ta.
Giọng nói hùng hồn của Thái Thương viện trưởng vang khắp linh viện, những lời nói khiến khí huyết sục sôi, chiến ý kích động, tất cả đều dồn hết lên mười người trên kia.
– Bất kể thành công hay thất bại, họ vẫn là anh hùng của linh viện chúng ta!
Thái Thương viện trưởng mỉm cười, rồi từ trên cao, lão chợt khom người cúi chào mười người trẻ tuổi bên dưới. Sau lưng lão, các trưởng lão cũng mỉm cười cúi chào, chúc may mắn cho những người trẻ tuổi đại diện linh viện xuất chiến.
Các đệ tử đứng dày đặc khắp nơi xung quanh cũng đồng loạt cúi người. Trong lòng họ lúc này chỉ tiếc là tu luyện chưa đủ sức, không thể cùng tham gia trong đại chiến lần này, chỉ có thể mong ước một ngày nào đó không xa cũng sẽ có vinh dự đứng ở nơi kia.
Mục Trần, Trầm Thương Sinh nhìn cảnh tượng xung quanh, chiến ý bốc cao, cả bọn nhìn nhau cười lớn, rồi chậm rãi khom lưng đáp lại hành động của tất cả mọi người.
– Về đội đi nào.
Thái Thương viện trưởng mỉm cười phát lệnh.
Mục Trần và Trầm Thương Sinh giơ cao tay, tám người sau lưng liền xếp hàng ngay ngắn.
Phía sau Mục Trần chính là Lạc Li, Từ Hoang, Triệu Thanh Sam và Mộ Phong Dương.
Phía sau Trầm Thương Sinh chính là Lý Huyền Thông, Tô Huyên, Hạc Yêu, Dương Lân.
Hai tiểu đội tinh nhuệ nhất đại diện cho Bắc Thương linh viện.
– Chuẩn bị linh trận truyền tống.
Nghe Thái Thương viện trưởng quát lên, Linh Khê tiến tới, một cột sáng nghìn trượng từ trời cao hạ phàm. Linh lực chuyển động, hào quang chớp sáng, nhanh chóng hóa thành một tòa linh trận truyền tống to lớn, dao động linh lực mênh mông tản mát ra.
Bố trí xong linh trận truyền tống, Linh Khê bước tới chỗ Mục Trần và Lạc Li, nhẹ giọng nói:
– Cẩn thận nhé!
– Linh Khê tỷ cứ yên tâm!
Mục Trần gật đầu cười nói.
Linh Khê ngắm nhìn thiếu niên sáng sủa, thân hình cao cao, chẳng biết hắn lấy mất trái tim của bao thiếu nữ rồi. Nàng khẽ cười, lên tiếng:
– Linh trận truyền tống đã bố trí xong, chuẩn bị xuất phát đi.
Mục Trần hít một hơi sâu, mạnh mẽ gật đầu.
Trầm Thương Sinh liếc sang Mục Trần, rồi bước tới:
– Mục Trần, chúng ta đi trước một bước, hẹn gặp lại ở đại tái. Hy vọng cả hai đội chúng ta đều có thể tiến vào vòng quyết chiến!
– Đi!
Nói xong, Trầm Thương Sinh phất tay bước đi, gương mặt kiên nghị, dáng vẻ bệ vệ, nhanh chóng dẫn đầu đội ngũ lao vào linh trận truyền tống. Bốn người kia nhanh chóng theo sát, nháy mắt đã biến mất không thấy đâu.
– Chúng ta cũng đi nào!
Mục Trần khẽ nói. Sau lưng hắn, Lạc Li, Từ Hoang, Triệu Thanh Sam, Mộ Phong Dương thần sắc trịnh trọng, cả năm người cùng lúc bay lên, vọt vào trong linh trận truyền tống.
Cả Bắc Thương linh viện lập tức sôi trào hò reo cổ vũ.
Thái Thương viện trưởng nhìn khung cảnh hò reo bên dưới, lão thở dài lẩm bẩm:
– Kế tiếp chỉ có thể dựa vào các ngươi, hy vọng khi vòng quyết chiến diễn ra, ta có thể thấy đội ngũ của Bắc Thương linh viện chúng ta….