– Thấy không? Đó là Thiên bảng của Bắc Thương linh viện chúng ta, những cường giả mạnh nhất mới đủ tư cách khắc tên lên đó. Hiện tại Mục ca xếp thứ ba. Dĩ nhiên hắn có năng lực bước lên hạng đầu, nhưng mà không ra tay thôi đó.
Đàm Thanh Sơn ngơ ngác nhìn lên tấm bia đá khổng lồ tượng trưng cho vinh quang của đệ tử. Ngay lập tức hắn nhìn thấy cái tên quen thuộc, nhất thời chết đứng. Cái tên đồng bạn từng lăn lê bò càng cùng hắn luyện tập ở Bắc Linh viện, tuy có xuất chúng hơn nhiều, nhưng chỉ hơn một năm thôi đã tỏa sáng đến mức hắn không thể nhận ra vậy sao?
– Mục ca thật là lợi hại!
Vũ Hi reo lên, đôi mắt lung linh sùng bái. Trước đây nghe kể không ít về Mục Trần ở Bắc Linh viện, bây giờ bước vào Bắc Thương linh viện mới thấy những lời kể đó quá ư nhẹ nhàng.
Liễu Dương bên cạnh thì lo lắng phức tạp vô cùng. Liễu gia và Mục gia quan hệ chẳng tốt đẹp gì, thậm chí gia gia của hắn cũng bị Mục Trần giết chết. Cả năm nay Bắc Linh cảnh biến hóa quá lớn, Liễu gia thất thế, Mục gia càng lúc càng bành trướng, hiện giờ chưởng quản cả Bắc Linh cảnh. Vốn Liễu gia còn trông cậy huynh đệ họ khi trở về có thể cường đại lấn áp ngược lại, nhưng bây giờ nhìn thấy cái tên trên cao kia, mọi ý tưởng trong đầu hoàn toàn mất sạch. Đại ca Liễu Mộ Bạch cũng rất bản lĩnh, nhưng Liễu Dương biết tuyệt đối không thể có thành tựu như Mục Trần. Nếu bây giờ Liễu gia còn có tâm tư gì, e rằng…
– Ha ha, các ngươi là bằng hữu Mục ca, sau này sẽ là bằng hữu Lạc Thần hội. Cứ yên tâm, chúng ta tuyệt đối không để ai ức hiếp các ngươi.
Gã đầu lĩnh cười lớn khoác tay Đàm Thanh Sơn.
Đàm Thanh Sơn lặng lẽ thở phào. Đến Bắc Thương linh viện có một thế lực nâng đỡ quả nhiên quan trọng. Bắc Linh cảnh bé tí của họ đối với người ta chẳng bõ bèn gì, nhưng mối quan hệ với Mục Trần kia mới chính là tấm bùa hộ mạng tuyệt vời.
“Uỳnh Uỳnh!”
Thình lình một tiếng vang nặng nề dội khắp linh viện, mọi người cả kinh ngẩng lên nhìn trời, một cột sáng bắn thẳng lên trời cao, chiếu rọi mọi ngóc ngách trong linh viện, linh lực mênh mông hùng hậu tràn ngập.
Tất cả tân sinh bối rối trước biến cố thình lình, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
– Cửa Bắc Thông Môn đã mở!
Vài lão sinh còn đang sửng sốt, số khác thì kích động la lên:
– Thập cường Thiên bảng sắp xuất quan!
Đám tân sinh xôn xao. Thập cường Thiên bảng? Là những Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, Mục Trần… trênThiên bảng kia sao? Không ngờ ngày đầu bước vào linh viện đã có thể nhìn thấy những thiên tài sẽ trở thành thần tượng sùng bái của họ sau này.
Cột sáng khổng lồ thu hút chú ý của vô số đệ tử, ai nấy bay trong không trung như đàn cào cào đổ về đồng lúa.
– Sắp xuất quan rồi à!
Trong đình viện, Mục Trần ngẩng lên, ánh mắt mong mỏi. Hắn thật muốn biết bọn họ bế quan nửa năm, thực lực đã mạnh đến mức nào?
Một cánh cổng lớn sáng rực hiện ra, cơn sóng linh lực ào ạt dũng mãnh tuôn ra, tràn ngập không gian.
“Vù! Vù!”
Cửa lớn mở toang, những luồng sáng như lưu tinh bắn ra, xẹt qua chân trời, xuất hiện trong không trung Bắc Thương linh viện.
Chín người, linh quang tràn ngập, linh lực hùng mạnh, uy áp ngập trời. Đám tân sinh vừa mới gia nhập bất giác tim đập thình thịch, nuốt nước bọt.
Họ là những đệ tử mạnh nhất linh viên đó sao? Quả nhiên rất khủng bố.
– Thực lực mạnh quá!
Đàm Thanh Sơn chấn kinh, chưa bao giờ cảm nhận áp lực lớn như thế, thậm chí những lão sư hay viện trưởng của Bắc Linh viện cũng còn xa lắp mới bì kịp. Ai nấy đều kích động, quả nhiên là Bắc Thương linh viện, bọn họ sau này có thể mạnh như vậy không?
Chín luồng sáng dần tan đi, gương mặt chín người hiện ra.
Chính giữa là Trầm Thương Sinh, thân hình thẳng tắp, gương mặt kiên nghị, không anh tuấn như Lý Huyền Thông, nhưng dáng vẻ bệ vệ uy nghi bất phàm.
Bên cạnh chính là Lý Huyền Thông, áo đen tóc xõa, cực kỳ điển trai, khiến bao cô bé tân sinh đỏ mặt tương tư.
Lạc Li đứng ngoài cùng bên phải, nhưng lại là người được chú ý nhất trong số chín người. Dung nhan xinh đẹp, mái tóc trắng tinh như ngân hà, yên lặng mà mê say.
– Chơi nổi….
Mục Trần cười mỉm, lắc đầu.
Ánh mắt đám người trên cao lúc đó cũng nhìn xuống chỗ hắn, chỉ có Lạc Li mang theo vẻ mong nhớ, mỉm cười xinh đẹp.
Trầm Thương Sinh liếc nhìn Lý Huyền Thông, chiến ý cả hai dâng trào mãnh liệt, quát lên.
– Mục Trần, có dám chiến một trận!
Bế quan đã nửa năm, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông thực lực đại tăng, tự tin có thể lĩnh giáo thực lực Mục Trần.
Tiếng quát quanh quẩn thiên địa, không chỉ vô số tân sinh hò reo ầm ầm, liền ngay lão sinh cũng la hét ỏm tỏi. Tiếng tăm Mục Trần bay cao như diều gặp gió, thế nhưng vẫn chưa hề giao đấu chân chính với Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông. Rốt cuộc trận đánh đó hôm nay đã có!
Đàm Thanh Sơn chấn động kinh hại, cả hai vị đệ nhất và đệ nhị Thiên bảng cùng khiên chiến Mục Trần sao?
– Ha ha, có gì không dám!
Tiếng cười vang rên linh viện là câu trả lời cho tất cả mọi người, một cái bóng bay vút lên cao.
Vô số đệ tử nhìn theo bóng người đó, nhiệt huyết sục sôi, những tiếng reo hò cổ vũ vang khắp không gian!