– Đi thôi!
Hạ Du Nhiên cũng giục, hai người không dám trực tiếp bay trên cao, dù rằng có bảo bối như Ngự Phong linh châu thì cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Mục Trần bám sát từng bước theo Hạ Du Nhiên, hai người xuyên qua không gian cương phong nhanh như hai bóng ma. Trên đường đi nhìn thấy không ít những khe núi khuất, vài kẻ trong đó phát hiện ra bóng người xuyên qua trận gió cũng giật mình thất thần. Cương phong hung mãnh, người ta tránh còn không kịp, lại có kẻ đầu óc không bình thường ngang nhiên chạy giữa cuồng phong.
Hai người bọn họ càng lúc càng tăng tốc, lao qua khu vực long quyển phong bạo đang tung hoành.
Có tầng bảo hộ của Ngự Phong linh châu, cả hai thuận lợi tiến đến khu vực đó, hạ xuống một sườn núi cao quan sát phong bạo. Gió lốc hắc ám phô thiên cái địa, xé tan nát mặt đất.
Mà ở kia gió lốc ở chỗ sâu trong, kia đoàn hào quang, dũ phát sáng ngời.
Mục Trần ngóng lên nhìn hào quang kia, càng đến gần thì mảnh giấy than thần bí càng chấn động dồn dập hơn.
Hắn tiến lên, gấp gáp định ra tay.
– Khoan đã!
Hạ Du Nhiên vội giữ hắn lại, ánh mắt liếc về một vài chỗ tối xa xa. Bên đó mơ hồ cũng thấy được vài bóng người, hẳn nhiên họ cũng có chủ ý đánh chiếm thứ trong phong bạo kia.
– Xem ra thứ này không ít kẻ nhòm ngó.
Hạ Du Nhiên nhíu mày. Những kẻ có thể tìm đến đoạt bảo trong không gian cương phong đáng sợ này, dĩ nhiên không phải nhân vật tầm thường, thứ này không dễ lấy vào tay.
Mục Trần thì chẳng tỏ ra ngạc nhiên lắm, hắn còn thấy được bảo khố kia bất phàm, thì có lý nào những kẻ mạnh hơn lại không phát hiện ra. Hấp dẫn thêm vài kẻ đến tham bảo vẫn là chuyện trong dự đoán. Nhưng bây giờ không thể gấp được.
– Bọn họ muốn đoạt bảo, vậy cứ để chúng thử xem, chúng ta quan sát trước.
Mục Trần nhẹ giọng nói.
Hạ Du Nhiên cũng thở ra, nàng cứ lo Mục Trần lỗ mãng bị linh tàng che hết lý trí, đến lúc không chịu nổi không gian cương phong công kích, thì sau lưng sẽ chịu thêm vài nhát đao chí mạng. Những thời điểm thế này không thể mất bình tĩnh được.
Mục Trần đến những người kia cũng cảm ứng được. Bọn họ cũng cảm thấy gấp gáp, thời gian càng lâu, linh tàng này sẽ càng hấp dẫn nhiều cường giả đến hơn nữa, cơ hội sẽ càng lúc càng thấp.
Vài góc nọ, có mấy tên không cam tâm chờ đợi nữa, cắn răng láo tới, linh lực hùng hậu bùng phát, nhất thời không gian cương phong bị chấn dạt đi hết, mười mấy người còn lại đều lao thẳng vào trong long quyển phong bạo, tìm kiếm bảo tàng.
“Xoẹt xoẹt!”
Chính lúc họ tiếp cận long quyển phong bạo, những tiếng gió rít vang vọng, hắc phong nhận như mưa đao phô thiên cái địa bắn xuống.
“Aaa! Áááá!”
Hắc phong nhận xẹt qua, vài tiếng kêu thảm vang vọng, linh lực hùng hậu quanh người những cường giả kia bị nó dễ dàng xé toang, rồi thân thể tan nát thành nhiều mảnh nhỏ.
Chỉ vài kẻ có linh cụ hộ thân ngăn lại được công kích đáng sợ, nhưng cũng bị đánh văng ngược ra, kinh hãi sợ sệt hạ xuống, thân thể trọng thương.
Không ít kẻ quan sát hít hà sợ hãi. Không gian cương phong chỗ này quá khủng bố, đám người kia đều thực lực Thông Thiên cảnh, thậm chí có cả cường giả Thông Thiên cảnh hậu kỳ, nhưng vẫn bị đánh bay về thê thảm.
Đám người đầu tiên lỗ mãng xông lên trả giá đắt, lập tức cảnh tỉnh những kẻ đỏ mắt tham bảo. Tên nào tên nấy lạnh gáy đổ mồ hôi trán, chẳng dám xông bừa lên nữa.
Không gian cương phong vẫn hoành hành như trước, lốc xoáy như cự long uốn lượn hung hãn.
– Chừng nào ra tay? Ta thấy hay là chờ gió lốc yếu đi một chút nhé?
Hạ Du Nhiên lo lắng
Mục Trần trầm ngâm lắc đầu:
– Hạ học tỷ, bây giờ những kẻ kia cũng có ý tưởng như ngươi, cho nên một khi gió lốc yếu đi, tất cả mọi người sẽ xông lên hết. Lúc đó hỗn loạn như vậy, muốn lấy được bảo tàng còn khó hơn bây giờ.
– Vậy ngươi định?
Hạ Du Nhiên nhíu mày.
– Hạ học tỷ, cho ta mượn tạm Ngự Phong linh châu một chút được không?
– Ngươi tính đi một mình?
Hạ Du Nhiên cả kinh biến sắc. Không gian cương phong liên miên bất tận, Thông Thiên cảnh hậu kỳ cũng khó mà cản nổi, thực lực Thông Thiên cảnh sơ kỳ như hắn mà tiến vào một mình, dữ nhiều lành ít a.
Mục Trần cười nói:
– Hạ học tỷ, quanh đây còn nhiều kẻ như hổ rình mồi, ta cảm nhận được vài dao động rất lợi hại, xem ra những nhân vật đó không tầm thường, mong rằng có tài năng của tỷ trấn áp nơi này. Chuyện đoạt bảo cứ giao cho ta.
Hạ Du Nhiên nhăn mặt tính can, nhưng thấy hắn cười tươi như thế cũng bất đắc dĩ thở dài, nhắm mắt gật đầu.
Cùng lúc đó, trong một khe núi cách đó không xa, có hai cặp mắt đang hờ hững nhìn họ, dáng vẻ chính là hai vị thiếu chủ Ám Ảnh thương hội và Thiên Nguyên thương hội: Liễu Ảnh, Đổng Uyên.
– Hô hô, thật là oan gia ngõ hẹp, xem ra bọn họ cũng để ý cái linh tàng kia, ngươi thấy sao?
Liễu Ảnh đặt bàn tay lên vách đá cứng, năm ngón tay như đao sắc cắt mấy đường trên vách đá, ánh mắt âm lãnh nhìn Mục Trần.
– Yên tâm, tiểu tử kia chẳng có phúc khí hưởng thụ linh tàng này đâu!