– Bây giờ thì chờ. Ta muốn xem cuối cùng hắn có thể dùng nửa tháng còn lại tự mình đột phá hay không…
Có lẽ linh viện của lão sẽ lại sinh ra một yêu nghiệt khó có.
…
Động thái của Linh Khê lần này tạo ra không nhỏ, cột sáng khổng lồ trên trời cao giáng xuống chiếu sáng khắp Bắc Thương linh viện, khiến cho vô số đệ tử thất sắc kinh hãi.
Nhưng bọn họ cũng nhanh chóng biết được nguyên nhân, rồi lại trở nên kinh ngạc. Mục Trần lại muốn đột phá Thông Thiên cảnh ư?
Tên kia… thật đúng là biến thái a.
Vô số đệ tử sợ hãi than thở. Mục Trần vẫn chưa ở Bắc Thương linh viện được tròn một năm, vậy mà tiến bộ vượt bậc khiến cho lão sinh phải cúi mặt xấu hổ. Nhưng nghĩ lại tên ác bá như Ma Long Tử còn phải bại dưới tay Mục Trần, thì cái tên này chẳng thể nào xét theo lẽ thường được, đâu cần phải so sánh với cái thứ như thế, cần gì tự làm khổ lòng làm chi.
Trên thế giới này có nhiều kẻ không giống người cho lắm.
Một đỉnh núi kia, Lý Huyền Thông giương mắt nhìn luồng sáng chói mắt, rồi lại nhìn về hướng khu tân sinh. Một cô gái khiến hắn không thể quên được đang ở đó, nhưng hắn biết bản thân chẳng có cơ hội nào.
Lý Huyền Thông thần sắc phức tạp, một thiếu niên trước đây hắn chẳng xem vào đâu, vậy mà chưa đầy một năm sau đã bay cao đến mức vượt qua cả hắn. Mọi thứ đã chứng minh ánh mắt của người con gái kia thật xuất chúng.
Lý Huyền Thông là một người kiêu hãnh, thiên phú không hề kém cạnh. Phương diện nào đó xem như tình địch của Mục Trần. Tên kia đúng là có tiềm lực đủ khiến cho Lạc Li ái mộ, nhưng cái cảm giác bị qua mặt như thế thật chẳng hay ho.
– Ha ha, xem ra chúng ta đều đã bị vượt qua mất rồi.
Đằng sau có tiếng cười vang lên, Lý Huyền Thông quay lại đã thấy Trầm Thương Sinh thong dong ngồi trên một tảng đá to. Diện mạo của hắn không anh tuấn như Lý Huyền Thông, không sắc sảo như Mục Trần, nhưng khí độ tuyệt hảo.
Trầm Thương Sinh vốn có danh vọng tuyệt đối ở Bắc Thương linh viện hội. Cho dù Mục Trần đánh bại Ma Long Tử uy danh hiển hách, nhưng danh vọng đó vẫn không thể lấn áp bá chủ Thiên bảng. Vì điều đó không phải do thực lực, mà bản thân Trầm Thương Sinh chính là một người có nhân cách rất thu hút.
Lý Huyền Thông cũng nhảy qua ngồi xuống tảng đá đó, thản nhiên nói:
– Sao? Bá chủ Thiên bảng Bắc Thương linh viện chúng ta suy sụp rồi à? Chẳng giống ngươi chút nào.
– Mục Trần… tên nhóc này rất lợi hại.
Trầm Thương Sinh nhìn ra cột sáng tận trời kia, cười lớn:
– Nhìn khắp Bắc Thương linh viện xưa nay, trong vòng một năm mà có được thành tựu như vậy, đếm không quá mười ngón tay. Ta nhớ vị gần nhất cũng cách đây đã trăm năm. Tên của hắn là Tần Chiến Thiên. Năm xưa đại tái linh viện, vô số thiên tài khắp các linh viện khác đều phải phủ phục dưới chân hắn. Ngay cả thánh tử của Thánh linh viện năm ấy cũng bại trong tay hắn. Bách chiến bách thắng, không ai cản nổi! Đó là năm mà Bắc Thương linh viện chúng ta kiêu hãnh nhất trong trăm năm nay.
– Tần Chiến Thiên ư? Nghe nói hiện giờ hắn cũng đã là cự phách một phương trên Đại Thiên thế giới, thực lực chống trời.
Trầm Thương Sinh hào khí ngút trời, cười nói:
– Hắn là mục tiêu của ta, ngay lúc tiến vào Bắc Thương linh viện ta đã đặt mục tiêu phải được như hắn! Cho nên…
Trầm Thương Sinh nhếch mép nhìn sang Lý Huyền Thông.
– Ta sẽ xin phép viện trưởng, vào Bắc Thương Môn tu luyện!
Lý Huyền Thông chấn kinh, nhìn lại Trầm Thương Sinh:
– Bắc Thương Môn? Cái nơi bao nhiêu đệ tử nổi điên vì không thể chịu nổi áp lực đó ư?
Nơi đó hung danh nổi tiếng khắp Bắc Thương linh viện. Năm xưa có nhiều đệ tử ưu tú tiến vào, nhưng rồi áp lực quá lớn khiến tinh thần bấn loạn, đến nỗi Bắc Thương linh viện đã phải đóng cửa vô thời hạn. Dường như cũng vì lý do đó mà nhiều năm nay thành tích của Bắc Thương linh viện trong đại tái thường khá thấp.
Và bây giờ Trầm Thương Sinh muốn đến chỗ đó tu luyện?
Trầm Thương Sinh cười nói:
– Nếu chừng đó mà cũng e ngại, thì còn nói đến vượt qua Tần Chiến Thiên làm gì. Lý Huyền Thông, ta muốn đến đại tái linh viện, ganh đua cao thấp với bọn thiên tài khắp nơi, ngươi thì sao? Chẳng lẽ cứ bình bình ổn ổn chờ Mục Trần chân chính vượt mặt sao?
Lý Huyền Thông trầm tư, hai tay gác sau đầu ngả lưng ra, ánh mắt đột nhiên lóe lên.
– Bắc Thương Môn à? Cũng tốt, ta cũng rất muốn biết cái chỗ đó đáng sợ ra sao. Ngươi dám đi, tự nhiên ta cũng dám đi. Muốn ta làm kẻ muôn thuở về nhì, Trầm Thương Sinh ngươi còn chưa đủ! Hơn nữa, nói như thế nào cũng không thể để tên Mục Trần kia một mình uy phong thần vũ ở đại tái linh viện được!
– Ha ha, nói hay lắm!
Trầm Thương Sinh đứng dậy cười to.
– Đến khi chúng ta trở ra từ Bắc Thương Môn, thì giáo huấn tên tiểu tử Mục Trần một chút. Tuy hắn cứu chúng ta, nhưng phải cho hắn hiểu, qua mặt học trưởng không phải là chuyện dễ dàng!