Mái tóc dài như ngọc xõa ra, Lạc Li nhìn tên gian xảo Mục Trần đang đè lên người nàng, thân thể dán sát vào người, sức nóng từ cơ thể hắn khiến nàng đỏ bừng mặt.
– Há há…
Mục Trần nhìn gương mặt xinh đẹp gần sát kia, nhất thời cười rộ lên.
Lạc Li tức giận trừng mắt, chợt cười, nói:
– Đã không cần còn muốn ta an ủi ngươi.
– Vậy để ta an ủi nàng.
Mục Trần cúi xuống, hôn lên đôi môi thắm của nàng.
Lạc Li bất giác cảm thấy đê mê, rồi chỉ có thể vươn tay choàng qua cổ hắn, mặc tình cho hắn muốn làm gì thì làm.
Mục Trần hưởng thụ đôi môi mềm kia, vẫn chưa cam lòng, bàn tay lặng lẽ luồn vào trong áo, chộp lấy khối tròn tròn mềm mại.
– Mục Trần! Mục Trần!
Ngay khi ngọn tà hỏa bùng lên, bên dưới tiểu lâu vang tiếng gọi dồn dập thất thanh.
Lập tức không khí vi diệu kia bị đánh vỡ, Lạc Li giật mình tỉnh lại, gương mặt đang mê mẩn như bị lửa đốt, vội đẩy tay Mục Trần ra, đứng dậy sửa lại quần áo xộc xệch, ánh mắt tràn ngập xấu hổ nhìn chằm chằm Mục Trần. Cái tên này ngày càng hư rồi.
Mục Trần gượng cười, rồi tức tối nghiến răng nhìn xuống dưới tiểu lâu, tỏ vẻ khó chịu với Chu Linh:
– Chuyện gì?
Cũng may tên này còn nhớ rõ quy định của ta, không có nhảy loạn lên mái nhà, bằng không hắn mà thấy cái cảnh khi nãy, có lẽ Mục Trần cũng không cam đoan hắn có xuống tay diệt khẩu hay không.
– Duẫn nhi dẫn theo một vị trưởng lão tới tìm ngươi…
Chu Linh nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Mục Trần, vội tỏ ra vô tội.
Mục Trần nhất thời sửng sốt. Trưởng lão? Xem ra là Linh Khê tỷ, nàng tới nơi này làm cái gì?
– Là vị Linh Khê tỷ của ngươi phải không?
Lạc Li đã trở lại trạng thái bình thường, nàng đến gần, liếc nhìn Mục Trần, ý tứ khó hiểu.
Mục Trần gật đầu.
– Vậy thì cùng ra gặp đi, nói gì người ta cũng đã đến tận đây.
Lạc Li mỉm cười.
Mục Trần cười khổ, rồi nắm tay nàng bay ra khỏi tiểu lâu, hướng đến quảng trường khu tân sinh, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Linh Khê.
Quanh quảng trường, thành viên Lạc Thần hội rì rầm bàn tán.
– Nàng lại là trưởng lão Bắc Thương linh viện chúng ta? Không phải chứ? Sao trẻ vậy?
– Nghe nói là một vị Linh Trận đại sư đó, thực lực rất khủng bố.
– Tuổi của nàng dường như không hơn chúng ta bao nhiêu, không lẽ cũng giống như lão Chúc Thiên?
– Hẳn là không phải, cảm giác khác lắm…
– Nàng sao lại đến tìm Mục ca? Có phải… Há há…
– Ngươi muốn chết a, đại tỷ mà nghe thấy không xé xác ngươi mới lạ!
Mục Trần chỉ biết lắc đầu trước những lời bàn tán đó, hắn hạ xuống trước mặt Linh Khê và Duẫn nhi, cười chào hỏi:
– Linh Khê tỷ, sao đột nhiên đến Khu tân sinh?
Linh Khê giương mắt nhìn hắn, thoáng liếc qua Lạc Li đi bên cạnh, nhẹ nhàng gật đầu, rồi nhíu mày chất vấn:
– Sao không đến chỗ ta tu luyện?
Mục Trần cười, chân thành nói:
– Linh Khê tỷ, tiếp theo ta có thể tự mình tu luyện, cảm tạ tỷ trước nay vẫn hỗ trợ ta.
Linh Khê nhíu mày càng dữ:
– Dựa vào chính mình ngươi? Trong nửa tháng làm sao mà đột phá đến Thông Thiên cảnh? Tại sao lại từ chối ta? Nếu ngươi lo lắng ta bị tổn thương thì cứ nói, chừng đó cũng không lớn lao gì, chỉ chậm tiến độ tu luyện của ta chừng một tháng mà thôi.
Mục Trần khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
– Linh Khê tỷ, ta chỉ là tin vào chính mình mà thôi.
Linh Khê ngẩn ra, nàng nhìn Mục Trần. Tên thiếu niên mặt mày sáng ngời, cực kỳ tự tin, so với hôm hắn đến tìm nàng, vẻ mặt rất khác.
– Linh Khê tỷ, ta rất cảm tạ trợ giúp của người, ta biết người giúp ta cũng vì quan hệ với mẫu thân ta, muốn báo đáp tình cảm nhận được từ mẫu thân ta….
Linh Khê lạnh lùng, cách người ngàn dặm. Mục Trần không tự kỷ cho rằng mình có điểm gì hấp dẫn. Có lẽ nếu không vì mẫu thân, thì Linh Khê bây giờ cũng lạnh lùng với hắn như vậy, chứ đừng nói đến hi sinh thực lực bản thân giúp đỡ hắn.
Mục Trần thành thật nói:
– Bất quá, Linh Khê tỷ, ngươi đừng nuông chiều ta. Nếu mẹ ta biết ta dùng cách này để tăng cường thực lực, có lẽ sẽ rất thất vọng về ta.
– Hơn nữa…
Mục Trần thở dài:
– Ta cũng không muốn thấy bộ dáng suy yếu của tỷ, như vậy không đẹp.
Linh Khê kinh ngạc, không ngờ lời nói ấm áp đó của hắn lại khiến trái tim băng giá của nàng run lên.
Nàng trầm tư hồi lâu, rồi cười nhẹ. Nét cười đẹp một cách khác biệt so với Lạc Li, phong thái đáng yêu khiến nhiều đệ tử xung quanh mất hồn.
Nàng chậm rãi tiến đến, vuốt ve gương mặt Mục Trần, ánh mắt dường như rất yêu quý, thở dài:
– Thật xứng là hài tử của dì Tịnh, lúc trước mà nói, thì đúng là vì dì Tịnh, nhưng mà….
Nàng mỉm cười:
– Hiện tại thì tỷ tỷ thật đã thích ngươi.
Mục Trần tỏ ra xấu hổ.
– Được rồi, ta không ép. Ta tin ngươi có thể làm được, bất quá vẫn cứ tới chỗ ta tu luyện đi, ta sẽ tận lực giúp ngươi, không phải theo cách đó.
Mục Trần lần này vui vẻ nhận lời gật đầu.
Cùng lúc đó, đại điện trung tâm Bắc Thương linh viện, Thái Thương viện trưởng và năm vị thiên tịch trưởng lão đều có mặt nơi đó. Trước mặt họ có một quầng sáng linh lực, rõ ràng đang hiển thị cảnh tượng ở khu tân sinh.