Trên một ngọn núi yên tĩnh, có hai người một lớn một bé đang chăm chú nhìn lên trời, chính là Linh Khê và Duẫn nhi.
– Thật đáng sợ, không ngờ cả viện trưởng cũng ra tay.
Duẫn nhi run rẩy.
– Đó là… người của Long Ma Cung?
Linh Khê nhíu mày khi thấy con ma long kia.
– Linh Khê tỷ tỷ không ra tay sao? Con ma long kia rất lợi hại a!
Duẫn nhi lo lắng, vì nơi này là khu nội vi của Bắc Thương linh viện, đệ tử tụ tập rất đông, nếu bị lan đến thì tình hình cực kỳ nghiêm trọng.
Linh Khê khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:
– Ma long kia chỉ là phân ảnh của tên Long Ma Cung thôi, sao có thể thắng được Thái Thương viện trưởng? Ta không cần ra tay.
Rồi nàng nhìn xuống bên dưới vòng chiến, trên đỉnh một ngọn núi kia, có bóng dáng mơ hồ của một thiếu niên, chính là Mục Trần.
Ánh mắt nàng hơi long lanh một chút.
Mục Trần chẳng hề biết Linh Khê đang chăm chú nhìn mình, hắn đang ngửa đầu nhìn lên trời cao. Tuy rằng diễn biến trên trời rất dữ dội, nhưng hắn không quá lo. Vòng chiến kia chắc chắn nằm trong tầm kiểm soát của Thái Thương viện trưởng, sáu vị điện chủ Long Ma Cung dù sao chỉ là phân ảnh, mượn sức Đại Tu Di Ma Trụ không thể như chân thân chiến đấu được.
Cứ tiếp tục như thế, thắng lợi của Thái Thương viện trưởng chỉ là vấn đề thời gian.
– Hắc Long, ngươi đâu cần phải làm chuyện phí công này. Hôm nay đã định các ngươi không có khả năng đem nó rời khỏi Bắc Thương linh viện!
Thái Thương viện trưởng thần sắc thản nhiên.
– Hừ, thế sao?
Hắc Long Chí Tôn cười khẩy, ánh mắt con ma long biến ảo khó lường.
Thân hình ma long thình lình phình to thêm nữa, sáu phân ảnh trong đôi mắt vĩ đại của nó đột nhiên bùng nổ.
– Cẩn thận, chúng muốn tự bạo phân ảnh!
Thái Thương viện trưởng trừng mắt quát.
“Uỳnh!”
Lão vừa quát lên, con ma long đã to gần vạn trượng, khuất bóng mặt trời. Ngay sau đó, nó lập tức nổ tung, uy lực hủy diệt ùn ùn đánh xuống linh viện bên dưới.
Sáu người vội vã xông lên, đánh ra công kích, biển linh lực tuôn ra bao phủ linh viện.
“Rầm rầm!”
Lực công phá hủy diệt trùng kích vào biển linh lực bao phủ linh viện, dù chưa thể xuyên qua nhưng cũng khiến vô số đệ tử bên dưới sợ hãi trắng cả mặt.
“Vèo!”
Chính lúc đó, một luồng sáng như máu bắn lên cao, Đại Tu Di Ma Trụ lao đi, đằng trước nó không gian lập tức biến dạng, hình thành một thông đạo.
– Đừng để cho nó chạy thoát!
Thái Thương viện trưởng trừng mắt. Bọn Long Ma Cung quả thật thủ đoạn tàn khốc, bất chấp tất cả chỉ để cho Đại Tu Di Ma Trụ tự thoát đi mất.
Đại Tu Di Ma Trụ đang mượn lực nổ của phân ảnh ma long mà tăng tốc cực nhanh, vừa lóe lên đã chui vào thông đạo không gian, sắp thoát được.
“Rầm!”
Bất thình lình không trung nơi này trở lại với hắc ám, một cánh chim khổng lồ cả vạn trượng giang ra trên trời cao, thiên địa hoàn toàn bị nó che mất.
Một cái vuốt chim vồ tới, phá nát không gian, thọt vào thông đạo, bắt ngay lấy Đại Tu Di Ma Trụ.
Cánh chim đó lại đột ngột biến mất, bất ngờ như khi xuất hiện. Mặt trời lại tỏa ánh dương quang, dị tượng vừa nãy hoàn toàn mất dấu như chưa bao giờ xảy ra, rất nhiều đệ tử còn chưa kịp biết biến cố vừa nãy.
– Lúc nãy…..
– Hình như có một cái cánh….
– Cánh to thế, chẳng lẽ là trấn viện thần thú của Bắc Thương linh viện chúng ta, Bắc Minh Long Côn đại nhân?!”
-…… Thật là lợi hại, ngay cả không gian cũng bị phá.
Mọi người liền bàn tán xôn xao.
Trên ngọn núi, Mục Trần cũng đang kinh ngạc, còn chưa kịp hoàn hồn thì một tia hắc ám xuyên qua không trung, bắn vào cơ thể hắn.
Đó là Đại Tu Di Ma Trụ!
Mục Trần lập tức chìm tâm thầm vào khí hải, hoa Mandala nở tung vô số xiềng xich tím rịm, quấn chặt ma trụ, kéo nó vào trong đóa hoa, trở lại phong ấn hoàn toàn!
Mục Trần mừng rỡ vô cùng, không ngờ đễ giải quyết Long Ma Lạc Ấn kia, gần như toàn bộ những vị cường giả đứng đầu Bắc Thương linh viện đều ra tay.
Thái Thương viện trưởng và mấy người kia cũng hạ xuống bên cạnh Mục Trần.
– Ha ha, Bắc Minh đại nhân ra tay quá đẹp, không thì chúng ta thua bẽ mặt rồi.
Mạch U cười nói.
– Bọn kia thật quyết đoán, tự bạo phân ảnh. Làm thế sẽ khiến chúng tự tổn thương không nhỏ.
Trưởng lão Chúc Thiên nhíu mày.
Thái Thương viện trưởng chỉ cười, lão quay sang nói chuyện với Mục Trần:
– Không mất đồ là tốt rồi. Từ hôm nay, Long Ma Cung không còn cách nào điều khiển được Đại Tu Di Ma Trụ, chỉ cần ngươi có thể khống chế nó, thì nó là của ngươi.
– Đa tạ viện trưởng!
Mục Trần cảm kích không thôi, tai họa được tiêu trừ, nhưng hắn căn bản không đủ sức làm được, đặc biệt là chằng có năng lực nào chống.
Thái Thương viện trưởng khoát tay, không nói gì nữa, định rời đi.
– Viện trưởng!
Mục Trần vội gọi giật lại, hơi do dự một chút, rồi lấy hết can đảm nói ra:
– Ta cảm thấy rất hứng thú với Thánh Linh Sơn…..
– Thánh Linh Sơn?
Mấy vị thiên tịch trưởng lão lập tức ngẩn người, rồi nhíu mày. Sự kiện này cũng để lại trong lòng họ không ít khó chịu. Bá chủ Bắc Thương đại lục lại chẳng hề cử ai tham gia sự kiện lớn nhất đại lục như thế, ít nhiều cũng tạo thành những tin đồn không hay.
– Rất nguy hiểm!
Thái Thương viện trưởng lạnh nhạt phán một câu, lắc đầu rồi quay đi.
Mục Trần méo mặt, chỉ đành thất vọng. Xem ra hắn hoàn toàn vô duyên với Thánh Linh tẩy lễ kia.
Thái Thương viện trưởng đột nhiên ngừng bước, tay chắp sau lưng, vẻ trầm tư cất tiếng.
– Nếu ngươi muốn đi cũng được, vậy thì trong vòng một tháng tới phải đột phá đến Thông Thiên cảnh.
Mục Trần vừa nghe thế thì mừng rỡ, nhưng nghĩ kỹ lại một chút thì trợn mắt dài mặt ra. Đột phá đến Thông Thiên cảnh trong một tháng? Có nói chơi không đó….