– Lợi hại như vậy?
Hắn còn chưa hề biết được khi tiếp xúc với cái Tam Nan kia ra sao, nhưng dễ dàng biết được nó tuyệt vọng đến mức nào. Thánh Linh tẩy lễ vừa bảo toàn mạng sống, vừa giúp vượt qua, thế thì quá quan trọng, có lẽ vô số cường giả đủ tư cách thách thức Tam Nan đều sẽ đổ xô tới.
Bây giờ hắn đã rõ vì sao Thánh Linh Sơn kia lại trở thành sự kiện trọng đại nhất giới trẻ Bắc Thương đại lục. So với Linh Quang quán đỉnh thật quá khác biệt.
Việc này cũng khiến hắn ngứa ngáy trong lòng. Thánh Linh tẩy lễ rất hấp dẫn, nếu hắn và Lạc Li đều có thể nhận được, thì sau này thêm cơ hội tiến vào Chí Tôn rồi.
– Viện trưởng, chúng ta có thể tham gia hay không?
Mục Trần thấp giọng hỏi.
Thái Thương viện trưởng khẽ thở dài:
– Tham gia Thánh Linh Sơn hầu hết là những thiên tài được các thế lực dốc sức bồi dưỡng trên Bắc Thương đại lục này. Bắc Thương linh viện chúng ta cũng không có ưu thế gì hơn, năm xưa có tham gia một lần, vị đệ tử ấy chính là đệ nhất Thiên bảng năm đó, nhưng cuối cùng lại không thể trở về. Từ đó về sau căn bản chúng ta bỏ qua nó.
Mục Trần giật mình, gật gù. Cũng không phải do đệ tử đứng đầu Bắc Thương linh viện có thiên phú kém hơn những người kia. Bọn họ là thiên tài trung tâm của gia tộc và thế lực, toàn tâm bồi dưỡng, dốc lực tăng cường. Đệ tử Bắc Thương linh viện lại đến từ bốn phương trời, ở đó tu luyện mấy năm thì đem so với những tên kia phải nói là thời gian quá ngắn, chẳng đủ so bì với họ.
Còn những đệ tử có thực lực, sau khi tốt nghiệp mạnh mẽ, lại bay về địa phương của họ, truy tìm con đường cường giả cao hơn. Những đệ tử lớp sau lại leo lên, nhưng khó mà so được với những thiên tài của các thế lực kia. Cũng vì thế mà bá chủ như Bắc Thương linh viện lại ít xuất hiện những nhân vật hàng đầu trong giới trẻ tuổi.
– Mạnh nhất Thiên bảng hiện tại là Trầm Thương Sinh, thiên phú của hắn rất tốt, thêm một thời gian tu luyện nữa thì muốn vượt qua bọn kia không khó, nhưng không phải bây giờ.
Thái Thương viện trưởng chua chát.
Mục Trần khẽ gật đầu. Bọn họ mới chỉ đối phó một mình Ma Long Tử đã kiệt lực như thế, vậy thì đối diện những kẻ còn mạnh hơn sẽ như thế nào? Như Ma Hình Thiên kia chẳng hạn, một tên ác đồ còn mạnh hơn cả Ma Long Tử.
Dù vậy hắn vẫn tỏ ra không chịu buông tha Thánh Linh tẩy lễ, đối với hắn và Lạc Li đều rất trọng yếu. Do dự một chút, hắn lấy hết dũng khí hỏi:
– Viện trưởng, ta có thể thử được không?
Thái Thương viện trưởng trợn mắt, lão nhìn chằm chằm Mục Trần, rồi lắc đầu:
– Ngươi tu luyện còn ít hơn nữa, dù ta không phủ nhận năng lực của ngươi, nhưng bây giờ mà tham gia Thánh Linh Sơn thì quá sớm!
Mục Trần gãi đầu, định cố kỳ kèo, nhưng Thái Thương viện trưởng khoát tay:
– Đem họ lại đây, chuẩn bị hồi viện. Tất cả đệ tử trong viện đang chờ tin của các ngươi đó.
Lão lại cuời, vỗ vai Mục Trần:
– Hiện giờ ngươi chính là anh hùng của Bắc Thương linh viện chúng ta đó. Ma Long Tử cũng bại trong tay ngươi!
Mục Trần chớp chớp mắt, vội xoay người lướt xuống chỗ Trầm Thương Sinh.
Thái Thương viện trưởng nhìn theo, vẻ mặt trầm ngâm không biết đang nghĩ cái gì.
Tam tướng được mọi người chăm sóc một hồi cũng tỉnh lại, sắc mặt khó coi thoáng xấu hổ. Dù hôn mê nhưng cũng không có nghĩa rằng mọi chuyện trước đó không hề biết gì cả.
– Ha ha, Lâm học trưởng, Ma Long Tử đã sớm đạt tới Thông Thiên cảnh hậu kỳ, chúng ta không đối phó được, ngay cả ta cũng bại.
Trầm Thương Sinh cười sang sảng:
– Bất quá cũng may Mục Trần lại chẳng kém cạnh, đập cho thằng kia tàn phế, không biết còn sống được hay không đây.
– Mục Trần đánh bại Ma Long Tử?
Tam tướng kinh ngạc, khó tin nhìn qua Mục Trần. Hóa Thiên cảnh hậu kỳ vs Thông Thiên cảnh hậu kỳ, họ chẳng thể tưởng tượng ra làm sao mà hắn có thể chiến thắng.
Mục Trần nhún vai:
– May mắn thôi, nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta trở về Bắc Thương linh viện chứ?
Mọi người đều gật đầu, dìu nhau bay lên không.
Mục Trần bay phía sau cùng Lạc Li, lén giơ tay nắm lấy tay nàng.
Lạc Li mỉm cười, hơi đỏ mặt liếc hắn. Hắn thì thào hỏi nhỏ:
– Ta lợi hại chứ?
Lạc Li trừng mắt, trong lòng lại buồn cười. Mới nãy trước mặt mọi nguời thì ra chiều khiêm tốn lắm, còn trước mặt nàng lại đắc ý đến phát ghét, muốn cắn cho một phát.
Nhưng khi nhìn lại vết thương còn trên cơ thể Mục Trần, nàng nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn, khẽ ừ một tiếng cho Mục Trần thỏa mãn chút hư vinh nho nhỏtrong lòng.
Trên bầu trời, Thái Thương viện trưởng nhìn mọi người đang lũ luợt kéo đến, quay sang Tây Cực Chí Tôn gần đó ôm quyền cười nói:
– Tây Cực lão huynh, lần này quấy rầy rồi.
– Không có chi không có chi.
Tây Cực Chí Tôn cười khách khí.
Thái Thương viện trưởng vung tay lên, không gian dao động phủ lấy mọi người, biến dạng rồi mất tích.
Tây Cực Chí Tôn nhíu mày, cuời nhạt:
– Không ngờ Long Ma Cung lại có Ma Long Tử tài năng như thế, xem ra Thánh Linh Sơn bọn họ lại thêm một danh ngạch.
– Ma Long Tử vốn không đáng ngại.
Ở bên cạnh, Tây Thanh Hải cười nói, ngôn ngữ chẳng hề coi Ma Long Tử ra gì.
– Không biết lần này Bắc Thương linh viện có tham gia hay không…. Trầm Thương Sinh kia sau chuyện này có thể sẽ đột phá Thông Thiên cảnh hậu kỳ.
Tây Cực Chí Tôn nói.
Tây Thanh Hải lắc đầu, nhẹ giọng nói:
– Trầm Thương Sinh cho dù có đột phá cũng không mấy uy hiếp. Thiên phú hắn rất tốt, nhưng thời gian tu luyện còn kém ta nhiều….
Nói đến đây hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.
– Thật ra cái tên Mục Trần kia… khiến cho người ta khó đoán!