– Nói vậy tức là Bắc Thương linh viện thật muốn khai chiến lần nữa với Long Ma Cung sao?
Mọi người bên dưới thành thị đều yên lặng như tờ, ngay cả gã áo xanh lúc này đang đứng trên không trung cũng chấn kinh. Nếu Bắc Thương linh viện và Long Ma Cung lại đại chiến lần nữa, thì sẽ là một cuộc chiến kinh thiên thảm liệt còn hơn cả năm xưa.
– Hắc Long, ngươi đang uy hiếp chúng ta sao?
Đối mặt Hắc Long Chí Tôn chiến hỏa ngập trong mắt, Thái Thương viện trưởng vẫn tỏ ra lợi hại mạnh mẽ, buông lời từ tốn.
– Thái Thương, ngươi thực nghĩ rằng năm xưa có thể đánh bại chúng ta một lần, thì đời đời chúng ta sẽ e sợ Bắc Thương linh viện ư?
Hắc Long Chí Tôn không hề nể mặt, lướt tới một chút, sau lưng ngưng tụ lốc xoáy khổng lồ cả nghìn trượng, linh khí trong phạm vi nghìn dặm hội tụ điên cuồng, rồi hình thành một bóng đen sừng sững trong thiên địa.
Cái bóng đó khổng lồ vô cùng, đôi mắt như hai con cự long, mỗi nhịp thở của hắn phát ra tiếng như cuồng phong gào thét, sức mạnh đáng sợ, áp lực vô biên.
Mục Trần hoảng hồn nhìn cái bóng khổng lồ kia, lòng kinh hãi. Đứng trước cái bóng đó, hắn chẳng khác nào một con bọ bé tí ti. Chỉ cần nó đập tay xuống, thì số phận của hắn cũng không khác con muỗi là bao.
Sức mạnh cường giả Chí Tôn đây sao? Khó trách lại có thể trở thành tiêu chuẩn đánh giá cự phách một phương, hoàn toàn ở đẳng cấp vượt trội một trời một vực với Thông Thiên cảnh!
– Chí Tôn pháp thân à? Hắc Long ngươi thật muốn đấu một trận với ta sao??
Thái Thương viện trưởng nheo mắt nhìn cái bóng đen che phủ thiên địa, thần sắc vẫn dửng dưng như chẳng có gì lớn lao, giọng nói cực kỳ thản nhiên.
Hắc Long Chí Tôn trừng mắt lạnh lùng, nhưng vẫn chưa động thủ. Hắn biết Thái Thương viện trưởng rất mạnh, chính hắn cũng chẳng dám vỗ ngực nói có thể thắng được.
Vả lại nếu động thủ, thì sẽ dẫn đến đại chiến song phương. Nhưng hiện nay Long Ma Cung vẫn chưa sẵn sàng để trở mặt với Bắc Thương linh viện.
Dù vậy hắn cũng không thể tay không mà về, nếu để Đại Tu Di Ma Trụ dễ dàng rơi vào tay Bắc Thương linh viện, hắn cực kỳ không muốn.
Chính vì thế Hắc Long Chí Tôn nhất thời vẫn im lặng, có điều Chí Tôn pháp thân sẽ vẫn chưa biến mất, hoàn toàn che khuất ánh sáng khiến mọi người run rẩy không ngừng. Ai nấy đều sợ rằng giao chiến ở cấp bậc Chí Tôn kia, cái thành này của họ có lớn hơn cũng khó bề chịu nổi.
– Ha ha, hai vị, cái miếu nhỏ này của Tây Cực điện chúng ta e rằng khó mà kham nổi sức ép hai vị gây ra đó.
Ngay lúc ấy, một tiếng cười sang sảng vang lên khắp nơi, mọi người nhìn thấy không gian trên cao lại biến dạng uốn khúc, hình thành một thông đạo. Rồi một người từ đó chui ra.
Một gã trung niên cũng áo xanh, khí độ phi phàm, chỉ nhìn sơ cũng biết không phải người đơn giản.
Lập tức bên dưới có nhiều tiếng kinh hãi hô lên.
– Đó là Tây Cực điện chủ, Tây Cực Chí Tôn?
Mọi người rung động vô cùng. Thật là náo nhiệt a, bình thường mấy vị Chí Tôn cao cao tại thượng chẳng biết ở nơi đâu, vậy mà hôm nay lại xuất hiện đến ba người.
Gã áo xanh trên không trung nhìn thấy người vừa hiện thân liền lướt tới, mừng rỡ cung kính vái chào:
– Phụ thân!
Gã này rõ ràng chính là thiếu điện chủ Tây Cực điện, Tây Thanh Hải, đồng thời cũng là một thiên tài kiệt xuất trong lớp trẻ Bắc Thương đại lục hiện nay, chẳng hề kém cạnh đám quái kiệt của Long Ma Cung như là Ma Hình Thiên này nọ.
Tây Cực Chí Tôn phất tay bảo Tây Thanh Hải lui xuống, nhìn lại Hắc Long Chí Tôn và Thái Thương viện trưởng đang giương cung bạt kiếm. Lúc nãy hai người hiện thân ở đây, lão cũng đã cảm ứng biết được, do đó lập tức chạy tới. Nói gì thì nơi này cũng là địa bàn Tây Cực điện, nếu để mặc cho hai vị kia đấu võ vài cái, thì tổn thất không nhỏ chút nào. Chuyện không không dính vạ vào người thế nào lão chẳng thể nào không để ý cho được.
Nhưng mà hai bên lão cũng không dám đắc tội, cả Bắc Thương linh viện lẫn Long Ma Cung đều xem như là bá chủ Bắc Thương đại lục. Đắc tội bên nào cũng là chuyện đau đầu mà không ai ngu dại gì dính vào.
– Ô hô, ra là Tây Cực Chí Tôn.
Thái Thương viện trưởng lớn tiếng cười:
– Lần này không mời mà đến, thật ra phiền ông rồi.
Tây Cực Chí Tôn cười chắp tay đáp lại, có vẻ khách khí. Tuy cả hai đều là Chí Tôn, nhưng hắn biết rõ bản thân chỉ là Chí Tôn tam phẩm, thua xa Thái Thương viện trưởng.
– Hai vị, chuyện hôm nay coi như nể mặt Tây Cực điện ta, đừng tranh đua với nhau được không?
Tây Cực Chí Tôn ôm quyền trịnh trọng. Nếu ai đó khác dám ở đâu đấu đá thì không chừng lão một tát đập chết, nhưng mà hai người này thì ai tát ai còn chưa biết đâu.
Hắc Long Chí Tôn trừng mắt nhưng không nói gì nữa, vung tay lên, cái bóng nghìn trượng lập tức tiêu ta, uy áp khủng bố theo đó cũng biến mất.
Hắn biết, hôm nay có Thái Thương viện trưởng che chở Mục Trần, căn bản không có cách nào thu hồi đượ Đại Tu Di Ma Trụ, trừ phi gọi Chí Tôn khác torng Long Ma Cung cũng ra mặt. Thế nhưng làm thế cũng có nghĩa là toàn diện khai chiến với Bắc Thương linh viện. Luận thực lực thì cũng chẳng hơn kém nhau là bao, nhưng lại rất e ngại con chim (??) già mắc dịch trong Bắc Thương linh viện kia. Kế hoạch của họ chưa hoàn thành, thì đành phải nghiến răng nhẫn nhịn.
– Thái Thương, Bắc Thương linh viện các ngươi coi chừng đó, cứ chờ bọn ta chuẩn bị chu đáo, thì sẽ đến Bắc Thương linh viện tìm ngươi!
Hắc Long Chí Tôn lạnh lẽo nói, rồi vung tay lên, một lồng hào quang bao phủ Ma Long Tử.
– Thái Thương, trận tranh phong của tiểu bối vẫn chưa xem là các ngươi thắng, nếu đệ tử các ngươi có tài cán thì đến tham gia Thánh Linh Sơn thử coi. Sự kiện trọng đại nhất Bắc Thương đại lục này các ngươi lại vắng mặt nhiều năm, cũng không xứng danh tiếng của các ngươi nhỉ, chẳng lẽ lại sợ mất mặt hay sao?
Hắc Long Chí Tôn cười nhạt, tiếng cười đầy vẻ khích tướng.
Thái Thương viện trưởng vẫn chẳng mấy quan tâm, thản nhiên trả lời:
– Cái đó không nhờ ngươi phải lo. Bắc Thương linh viện nếu muốn thì tự nhiên sẽ tham gia.
– Ha ha, vậy đến lúc đó ta xin đợi Bắc Thương linh viện đại giá quang lâm, mong rằng đừng để ta thất vọng. Sự kiện trong đại nhất giới trẻ tuổi Bắc Thương đại lục, thiếu đi Bắc Thương linh viện chính là thiếu rất nhiều phấn khích a.
Hắc Long Chí Tôn cười lớn, tỏ ra thống khoái châm chọc. Đó chính là một vết đau của Bắc Thương linh viện nhiều năm rồi, ngày đó vị đệ tử mạnh nhất Thiên bảng bị thiên tài đệ nhất của Long Ma Cung chém giết ngay ở Thánh Linh Sơn, từ đó trở đi không thấy bóng dáng Bắc Thương linh viện tham gia nữa. Nếu lần này họ dám tham dự, thì chính là cơ hội tốt cho Long Ma Cung dương oai.
Tiếng cười dứt, hắn hút lấy Ma Long Tử, không gian quanh thân lượn sóng mờ ảo, rồi thân ảnh cả hai hoàn toàn biến mất trong không trung.