– Là tên Mục Trần kia!
– Cô gái bên cạnh hắn chắc là Lạc Li đó, hạng 15 Thiên bảng, chỉ hai người mà dám khiêu chiến Linh Vương?
Nhanh chóng có người nhận biết họ, cả quảng trường ồn ào ghê gớm, không ai là không kinh ngạc, sự việc diễn ra hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng.
Một góc kia của quảng trường, Diệp Khinh Linh, Chu Linh và thành viên Lạc Thần hội há mồm nhìn hai người kia, mặt mày cổ quái. Bọn họ biết rõ Mục Trần trong Thú Liệp trường không đời nào an phận, nhưng đâu có ngờ được hắn lại kéo Lạc Li đi quậy Linh Vương…
Một thứ tồn tại có thể sánh ngang cường giả Thông Thiên cảnh đó nha!
Quầng sáng chớp động, đại chiến đã bùng nổ, hình ảnh lấp loáng, đất rung núi chuyển, hai bên ra tay vô cùng thảm liệt.
Hình ảnh không ngừng mang đến tin tức chiến đấu, những đệ tử đang kinh nghi bất định trên quảng trường lúc này hoàng toàn trở nên im lặng như tờ, vẻ mặt kinh hãi sợ sệt.
Vì họ nhìn thấy Linh Vương cường đại bại lui.
Rồi đến hình ảnh cuối cùng, Lạc Li chém ra một kiếm, ánh kiếm xanh thẳm xuyên qua Linh Vương, cắt nó ra làm đôi, ầm ầm đổ xuống.
Quầng sáng không ngừng trình chiếu hình ảnh chiến đấu, mà cả quảng trường im phăng phắc không một tiếng động.
Linh Vương khổng lồ dữ dằn kia lại bị Mục Trần và Lạc Li liên thủ liệp sát!
Trên đài cao, tất cả trưởng lão đều kinh ngạc, ánh mắt Thái Thương viện trưởng cũng không rời khỏi quầng sáng, nhìn vào hình ảnh người con gái xinh đẹp kia, nhẹ giọng lẩm bẩm:
– Tiểu cô nương kia… là tộc nhân Lạc Thần tộc? Kiếm trong tay nàng có lẽ nào là Lạc Thần Kiếm? Ta nhớ không lầm nó là chí bảo của Lạc Thần tộc mà…?
– Viện trưởng, gia gia của nàng hẳn chính là Lạc Thiên Thần.
Một trưởng lão tóc trắng bên cạnh Thái Thương viện trưởng cất tiếng, nhìn gương mặt thì chính là lão bán hàng mà Mục Trần và Lạc Li đã gặp ở lần đầu tiên đến mua hàng tại Linh Trị điện.
– Cháu nội của Lạc Thiên Thần ư?
Thái Thương viện trưởng kinh ngạc càng dữ dội, không nhịn được cười to:
– Lão già kia sao lại để cháu gái bảo bối của hắn đến Bắc Thương linh viện của chúng ta tu luyện?
– Tiểu cô nương này thiên phú cực kỳ tốt, tuổi nhỏ đã có thể sử dụng được Lạc Thần Kiếm, không đơn giản a….
Thái Thương viện trưởng đột nhiên nhìn sang một chút, chú ý đến Mục Trần, khẽ hỏi:
– Tiểu tử kia tên là Mục Trần ư? Ha ha, cái sự tình trong Linh Lộ là do hắn bày ra phải không?
Lão nhân bên cạnh cười nói:
– Chuyện đó chấn động thật không nhỏ, Thánh linh viện đòi phải trừng phạt loại bỏ hắn, cuối cùng nhờ có viện trưởng mà hắn chỉ bị đuổi ra khỏi Linh Lộ mà thôi.
Thái Thương viện trưởng cười nhạt:
– Tiểu tử này là thiên tài khó gặp, bồi dưỡng thêm sẽ chẳng kém Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông… Chuyện lúc trước rõ ràng là Thánh linh viện phá hủy vài quy định, âm thầm bí mật trợ giúp tên tiểu tử Cơ Huyền kia. Chúng nghĩ rằng có thể giấu được mọi người sao? Kết quả như thế cũng là tự gieo gió gặt bão thôi.
Lão tóc trắng gật đầu:
– Bọn họ ưng ý thiên phú của Cơ Huyền, định dùng hắn để lần tỷ thí Ngũ Đại Viện sắp tới sẽ áp chế Bắc Thương linh viện chúng ta, giành lấy cơ hội đại viện đứng đầu.
Thái Thương viện trưởng nheo mắt nhìn thiếu niên trong quầng sáng, cười cợt lẩm bẩm:
– Cơ Huyền đúng là kỳ tài ngút trời, nhưng Mục Trần này cũng không phải là kẻ kém cỏi…..
Cùng lúc đó, bên trong Thú Liệp trường cũng không hề yên tĩnh, vì một giọng nói vang vọng khắp cả Linh Quang giới, truyền đi tin tức nóng hổi.
– Vùng tây bắc, điểm tụ tập cực độ nguy hiểm, một Linh Vương bị trảm sát, người giết: Mục Trần, Lạc Li!
Tin tức được linh lực lan truyền khắp nơi, khiến cho vô số kẻ biến sắc.
Linh Vương, bị trảm sát?
Toàn bộ Thú Liệp trường đều chấn động cực kỳ, mọi người đều tỏ ra khó tin, nhiều năm rồi không ngờ đã có Linh Vương bị đệ tử giết chết?
Mục Trần và Lạc Li còn chưa vào linh viện tròn một năm, không phải vẫn còn cái danh tân sinh hay sao? Trình độ bọn họ có thể làm được chuyện kinh thiên này?
Vô số người kinh ngạc khó hiểu, nếu không phải tin tức kia cứ lặp đi lặp lại khắp nơi, thì họ còn ngỡ rằng vừa rồi hai lỗ tai của mình nghe lầm.
Thở dài một hơi, xem ra con hắc mã đen nhất Thú Liệp chiến đã xuất hiện rồi….
Một nơi rất sâu torng Thú Liệp trường, trên một cánh đồng hoang vu có một người đang bước đi chầm chậm trên đất, vai vác trường thương, Linh Binh đông nghìn nghịt đằng trước mặt hùng hổ lao tới, hắn chỉ cười mặc cho dòng Linh Binh bao phủ.
“Rầm!”
Kim quang rực rỡ cực kỳ bá đạo như sóng lớn càn quét, Linh Binh và một lượng lớn Linh Tướng chỉ trong khoảnh khắc nổ tung, chỉ còn lại linh quang lơ lửng đầy trời.
Người kia vung tay lên, thu hết toàn bộ linh quang, ngẩng lên, tóc xõa ra, khí phách bệ vệ hiên ngang mà lãng tử hoang dã, cực kỳ thu hút.
Chính là Trầm Thương Sinh.
Hắn dõi mắt nhìn ra hướng tây bắc, cười. Mục Trần, quả nhiên là một học đệ thú vị, nhưng không biết ải cuối cùng có bước lên Linh Quang đài không đây?
Một đỉnh núi nọ, Lý Huyền Thông khoanh tay đứng trên cao, cũng nhìn về phía tây bắc, gương mặt anh tuấn không mấy thay đổi. Một lát sau hắn xoay người bỏ đi, không hề cất lên tiếng nào.
“Uỳnh!”
Hạc Yêu dũng mãnh nện một cước phá nát khối đá lớn, mắt long lên, đám người phía sau im như thóc, không dám ho một tiếng.
– Có thể giết Linh Vương, đúng là có bản lĩnh…
Hạc Yêu cười lạnh, xoay người đi, thanh âm lãnh khốc cất lên.
– Cũng tốt, bớt cho ta một chút phiền toái. Đến lúc đó, Linh Vương quang trong tay ngươi ta cũng vui lòng mà nhận giúp.