Lập tức sĩ khí lại thêm lần nữa tăng cao, công kích càng nhanh mạnh và cuồng dã hơn.
Mục Trần vừa đánh ra một luồng linh lực, chợt ánh mắt lóe lên. Con Linh Vương này không mạnh như vậy, thật sự vì nó mới sinh ra sao?
Mục Trần đảo mắt quan sát chỗ con Linh Vương đang đứng, nhíu mày. Nơi đó đầy những cái hố to nhỏ tơi bời, nhưng bất kể chỗ đó thê thảm khó đứng như thế nào, con Linh Vương kia vẫn không hề rời khỏi phạm vi đó.
– Sao lại thế?
Chân mày nhíu chặt, Mục Trần trầm ngâm suy nghĩ.
“Ầm!”
Bàn tay con Linh Vương múa may liên tục, hào quang bắn ra, công kích hướng thẳng đến Mộ Phong Dương quạt tới.
Mộ Phong Dương biến sắc thấy Linh Vương tập trung đánh hắn, vừa định tránh đi, lại thoáng thấy Mục Trần cách đó không xa, chợt nảy lên một ý tưởng.
Thân hình đột nhiên bay xéo ra, lao đến phía trước Mục Trần, cùng lúc đó bàn tay khổng lồ của Linh Vương vỗ xuống, phủ bóng lên cả hai.
Bị bóng tối bao phủ, đang phân tâm lập tức Mục Trần giật mình méo mặt.
– Khặc khặc!
Mộ Phong Dương cười đểu, linh quang trong cơ thể bùng lên, một trọng giáp màu nâu đất xuất hiện, phòng thủ kín mật lấy cơ thể.
– Tạm biệt!
Sau khi giấu mình trong linh giáp, Mộ Phong Dương cười khẩy cất tiếng nói.
Mục Trần trừng mắt lạnh lẽo. Cái tên xỏ lá kéo người gây họa, muốn mượn lực Linh Vương đẩy mình ra khỏi Linh Quang giới, chẳng qua Mộ Phong Dương có hơi bị khờ, nghĩ rằng chừng này đủ khiến Mục Trần thúc thủ vô sách hay sao?
Lập tức hắc ám từ cơ thể Mục Trần tuôn ra, một tòa hắc tháp xuất hiện phủ lấy người hắn.
Cửu cấp Phù Đồ tháp có lực phòng ngư cực kỳ cường đại, chính là tuyệt chiêu phòng ngự mạnh nhất của Mục Trần. Luận phòng ngự, thì linh giáp của Mộ Phong Dương chẳng là cái đinh gì.
“Uỳnh!”
Cự chưởng hung hăng nện xuống, trong tiếng vang ầm ầm hai người bị đánh bay xuống đất, lún sâu xuống lòng đất.
“Phụt.”
Mộ Phong Dương gian nan leo lên từ trong hố, phun máu, cúi nhìn linh giáp trên người, nó xuất hiện vài vết nứt kinh khủng, khiến cho hắn cảm thấy xót của vô cùng. Nhưng nhìn lại cái hố thứ hai gần đó, bụi mù ngập tràn, xem ra tên nhóc kia đã bị trọng thương rồi.
– Xem ngươi làm sao đoạt linh quang với chúng ta nữa.
Mộ Phong Dương cười khẩy, đè nén thương thế, tiếp tục xông lên trời.
Hai người bị Linh Vương đánh trúng, mọi người đều nhìn thấy, nhưng chỉ có Mộ Phong Dương bay ra cũng thất kinh, xem ra Mục Trần bị thương không nhẹ a.
Hành động ám muội của Mộ Phong Dương khi nãy cũng không phải không ai nghĩ rằng hắn cố tình gây họa liên lụy cho Mục Trần.
– Mục Trần!
Vương Thống biến sắc nhìn xuống, đưa mắt hoài nghi nhìn cái vẻ mặt vô tội của Mộ Phong Dương, chỉ tiếc là không có bằng chứng, không nói được gì.
Tức tối lắc đầu, nhưng tình hình lúc này ba huynh đệ bọn họ cũng không thể phân thần, phải tập trung đối phó Linh Vương.
– Mục Trần bị đánh trúng rồi!
Xa xa, An Nhiên kinh hoảng khi thấy diễn biến vừa xảy ra.
Lạc Li nhăn mày, con ngươi lạnh băng liếc nhìn Mộ Phong Dương, nhưng không hề hoảng hốt, chỉ nhẹ giọng nói:
– Yên tâm đi! Mộ Phong Dương kia chỉ bị thương nhẹ, Mục Trần không yếu hơn hắn đâu.
An Nhiên thấy Lạc Li bình tĩnh như vậy cũng an tâm hơn, khẽ gật đầu.
Trên bầu trời, mọi người bao vây tấn công Linh Vương, chẳng ai phát hiện ra trong cái hố sâu hoáy đầy bụi bặm đó, Mục Trần xuất hiện bên cạnh hắc tháp, nhìn lên kịch chiến trên cao, ánh mắt hắn lóe sáng quan sát lòng đất. Đột nhiên một quyền tung ra, đánh cho cái hố càng sâu thêm, hạ xuống, lại tiếp tục đào xuống như thế.
Nhanh chóng thân ảnh Mục Trần biến mất trong cái hố đó, hắc tháp bên cạnh hắn được điều khiển bay tới che khuất lối vào hang động, như vậy dù đến khi bụi mù tan đi, mọi người cũng sẽ không chú ý sự biến mất của hắn, cho rằng hắn đang tập trung hồi phục trong hắc tháp.
“Đùng! Đùng!”
Trong lòng đất, đầu quyền của Mục Trần mang theo hắc viêm như một con tê tê không ngừng chui sâu xuống dưới, bùn đất với đá cứng đều bị hắc viêm thiêu hủy thành tro.
Từ ban đầu hắn đã cảm thấy điểm tụ tập này rất quái lạ, Linh Tướng không có khả năng vô duyên vô cớ biến mất, mà con Linh Vương kia thực lực cũng không mạnh như mọi người tưởng….
Vả lại Linh Vương kia bất kể có phải hứng chịu bao nhiêu công kích thì sống chết cũng không rời khỏi phạm vị này.
Dáng vẻ cứ như nó đang cố thủ bảo vệ cái gì đó ở đây.
Mà trên mặt đất rõ ràng chẳng có gì, vậy thì thứ cần tìm có thể ở dưới lòng đất đây.
Mục Trần quát khẽ, linh lực vận chuyển, tốc độ di chuyển trong lòng đất tăng lên, chừng một phút sau nền đất sụp xuống, thân hình hắn rơi vào một khoảng không.
Vội ổn định thân hình, linh lực bọc lấy cơ thể phòng ngự, cẩn thận đề phòng nhìn quanh. Ngay khi tầm mắt nhìn rõ được, nét kinh hãi ngạc nhiên hiện đầy trên mặt Mục Trần.
– Đây là…
Mục Trần hít một hơi sâu nhìn cái hang bùn trong lòng đất này, trái tim bất giác đập thình thịch.