Đưa mắt đảo quanh bốn phía, nhưng gần như hắn chỉ tùy ý lướt qua mọi người, thế nhưng đến khi nhìn thấy Mục Trần và Lạc Li, ánh mắt hắn ngừng lại.
– Đó là Mục Trần, hôm qua ta mời hắn gia nhập Hắc hội chúng ta, hắn cự tuyệt!
Mộ Phong Dương thản nhiên nói.
– Triệu ca, tiểu tử này rất không được. Mộ ca ra mặt tự mình mời hắn cũng không thèm để ý, ra vẻ coi thường Hắc hội chúng ta.
Hứa Bân thêm mắm thêm muối.
– Người có bản lĩnh tự nhiên phải có ngạo khí.
Triệu Thanh Sam nhíu mày, kẻ khác không biết hắn đang vui hay giật, chợt hắn quay sang Mộ Phong Dương hỏi:
– Ngươi có đánh nhau với hắn chưa?
Mộ Phong Dương khẽ gật đầu:
– Với thực lực chuẩn Hóa Thiên cảnh đánh bừa với ta một chiêu, tuy nói là có nguyên nhân hắn tu luyện thần quyết, nhưng cũng là lợi hại.
Triệu Thanh Sam cười nói:
– Nếu có cơ hội, ngươi thử toàn lực xem bản lĩnh của hắn ra sao.
Mộ Phong Dương đồng ý gật gù, đột nhiên thần sắc khẽ biến, nhìn về hướng một nhóm người đang bay tới.
Người đi đầu là một nam tử, thần sắc bình thản khoanh tay đứng trên không, nhưng dao động linh lực toát ra khiến cho cả Triệu Thanh Sam lẫn Mộ Phong Dương đều mặt mày nghiêm trọng.
– Là Từ Hoang…
Triệu Thanh Sam cười khẽ, ánh mắt sáng ngời tập trung vào người mới đến. Hiện giờ hắn đã hạng 7 Thiên bảng, nếu có thể tiếp tục đánh bại cả Từ Hoang, thì hắn sẽ chân chính nổi danh sánh ngang với Lý Huyền Thông, Hạc Yêu nhưng đại nhân vật hàng đầu.
– Người nầy cũng đến đây?
Mục Trần hơi ngạc nhiên khi thấy Từ Hoang xuất hiện, không ngờ được chỗ này cũng hấp dẫn tên kia, xem ra càng lúc càng náo nhiệt.
Từ Hoang ở Bắc Thương linh viện chính là nhân vật đỉnh cấp chân chính, thành ra hắn vưa hiện thân liền khiến tất cả mọi người chú ý. Vài người lại có cái nhìn cổ quái, liếc Từ Hoang, rồi lại nhìn sang Triệu Thanh Sam, Mộ Phong Dương. Cái đám người Hắc hội kia thích nhất là tìm những nhân vật hạng cao Thiên bảng như Từ Hoang để đoạt lấy danh tiếng của họ, một bước lên trời.
Hiện giờ Triệu Thanh Sam đã đánh bại hạng 7 Cổ Uyên, hạng 5 Từ Hoang cũng có thể sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của hắn.
Chẳng biết hai người đó đối chiến ai mạnh hơn ai?
Từ Hoang thần sắc vẫn bình thản, đảo mắt nhìn khắp một lượt rồi hững hờ đứng đó.
Bên cạnh hắn chẳng thể nào thiếu ái muội Từ Thanh Thanh, nàng ta cũng đi theo, đảo mắt quan sát liền nhìn thấy ngay Mục Trần gần đó, bỗng dưng lại tỏ ra phát nộ nghiến răng, nhưng nàng cũng rõ Mục Trần hiện tại không phải đơn giản, nên cũng chẳng dám làm càn như trước kia.
Sau Từ Hoang, lục tục cũng có thêm vài đệ tử ưu tú danh tiếng cũng khá nổi xuất hiện, dù còn xa mới bằng Từ Hoang nhưng cũng thuộc hàng top 20.
Người đến càng lúc càng đông, đội hình của các đệ tử càng ngày càng mạnh.
Dù rằng số lượng không thể so nổi với “đế quốc” linh quang dưới kia, nhưng họ lại là cường giả có trí tuệ, có kỹ năng, chiêu thức và đặc biệt là trận hình phối hợp, khác xa đám Linh Binh chỉ có sức trâu công kích đơn thuần.
– Lúc sắp hành động nên tăng cường cảnh giác, An Nhiên, nếu xâm nhập vào sâu bên trong các người rút trước nhe.
Mục Trần nhìn quanh, đám đệ tử đã rất hăng hái, xem ra sắp chuẩn bị phát động tấn công.
– Ừ!
Ba cô gái gật đầu chấp nhận, trong tiểu đội này thực lực các nàng là yếu nhất, xâm nhập càng sâu thì càng nguy hiểm, mà trong điểm tụ tập cực độ nguy hiểm nội này, Linh Tướng Hóa Thiên cảnh e rằng không chỉ có vài con.
Mục Trần vừa mới dặn dò, đột nhiên có người la lớn:
– Hành động thôi, đoạt lấy linh quang, vì mục tiêu Linh Quang quán đỉnh hoàn mỹ!
– Xông lên!
Không ít người điên cuồng rống lên, vô số bóng người lần lượt mạnh mẽ xông tới, như một đàn ong dữ dội đổ bộ xuống xâm chiếm lãnh thổ của vương quốc Linh Binh bên dưới.
Bọn họ đa phần không đủ khả năng và tư cách tìm kiếm Linh Vương, nhưng Linh Binh ở đây đông vô số, chỉ cần lấy được một khoảng cũng đủ xem là thành công.
– Chúng ta cũng hành động thôi, nhớ rõ mục tiêu lớn nhất vẫn là Linh Vương, càn quét thôi nào.
Triệu Thanh Sam cũng nóng cháy nhìn cảnh tượng đang xảy ra, nhưng ánh mắt thì hướng về một nơi sâu thẳm, nơi đó có dao động cường hãn bộc phát, chính là mục tiêu của hắn, Linh Vương quang mới có thể làm cho hắn hài lòng, trải qua Linh Quang quán đỉnh hắn mới có thể đủ tư cách trùng kích vào cánh cửa Thông Thiên cảnh. Đến lúc đó trong Bắc Thương linh viện dù có phải đối diện Trầm Thương Sinh hắn cũng mừng mà không e ngại.
Lời vừa dứt, hắn đã nhanh chóng lao đi, Mộ Phong Dương dẫn theo thủ hạ lập tức đuổi theo.
– Đi.
Từ Hoang bình thản, sắc mặt hờ hững nhìn theo nhóm người Triệu Thanh Sam, thản nhiên nói một chữ, rồi dẫn đầu đội ngũ đi trước.
Trên trời cao vang lên vô số tiếng lao vun vút, bóng người như mưa rào đổ xuống vương quốc tĩnh lặng của Linh Binh.
Cảnh tượng cực kỳ hoàng tráng.
– Chúng ta cũng đi thôi.
Mục Trần lúc này mới gật gù, mấy chỗ như thế này cứ để người khác làm tiên phong là được.
Lắc mình lướt xuống, vương quốc Linh Binh rực rỡ lúc này càng sáng hơn, nhưng Mục Trần cũng chỉ hướng ánh mắt vào nơi sâu trong kia.
Linh Vương, có lẽ đang ở đó.
Mục Trần nheo mắt, tiếp cận nhìn thấy biển Linh Binh vô tận đồ sộ, hắn vung tay dẫn đầu đội ngũ xuyên vào trong.
Vùng đất yên tịnh không có sinh cơ lúc này đã trở nên sôi động dữ dội.