Một không gian u ám dị thường, nơi đó mặt trời Hắc Lôi của tầng tám treo giữa từng không, vô số những con sông lôi tương từ đó trút ra, lôi đình cuồng bạo.
Dưới cái bóng của mặt trời Hắc Lôi dường như có cái gì đó đang chậm rãi mở mắt, một con mắt to lớn vô cùng, lôi tương đổ xuống bị con mắt đó hấp thu hết thảy.
– Dao động này… là Cửu U Hỏa sao? Bộ tộc Cửu U Tước sao lại tới đây…?
Một âm thanh nỉ non tự hỏi vang lên.
“Ầm Ầm!”
Mục Trần biếng nhác quan sát dòng lôi tương, mệt mỏi duỗi lưng. Cửu U Tước đã luyện chế được nửa ngày, nhưng vẫn chưa đủ số lượng Thiên Lôi châu cần thiết.
– Xem ra ngay cả Cửu U Tước ra tay, muốn ngưng luyện Thiên Lôi châu đủ 200v linh trị cũng phải mấy ngày a…
Mục Trần bất đắc dĩ lẩm bẩm tính toán, rồi định nhắm mắt tu luyện.
Thình lình trực giác cho thấy một chút dị tượng, hắn nghi hoặc quay đầu, sau một tảng đá lớn bên dưới hình như có bóng người.
Bóng người?
Mục Trần vẻ sợ hãi cả kinh, đứng thẳng dậy, hoảng sợ nhìn qua, lúc này mới thấy rõ trên tảng đá bên đó có lão nhân đầu trọc mặc một cái áo đen rách nát, nhìn như một cái xác chết cần đưa vô hòm vậy. Nhưng cái xác đó đang cầm một cây trượng, chằm chằm nhìn vào Mục Trần.
Hắn bị cảnh tượng quỷ dị này dọa cho tê tái lạnh gáy, lão nhân kia dường như ngồi đây đã lâu lắm mà hắn không hề phát hiện ra chút nào, người kia thực lực ra sao đây?
Cửu U Tước cũng nhận thấy, vôi thu lại cơn lốc hắc viêm đang quậy phá lôi tương, mang theo vô số Thiên Lôi châu mà nó vất vả luyện chế cả nửa ngày.
“Viu.”
Nhưng đám Thiên Lôi châu đó Cửu U Tước không thu lại được, vì lão đầu hói kia đột nhiên vẫy tay một cái, đám Thiên Lôi châu nháy mắt thoát khỏi khống chế của Cửu U Tước, bay về xoay quanh thân lão.
Mục Trần và Cửu U Tước đều biến sắc, Cửu U Tước tức giận, nhưng không lỗ mãng ra tay. Trực giác cho nó biết lão nhân đầu trọc quái đản kia khủng bố phi thường.
– Cẩn thận một chút, lão kia rất lợi hại!
Cửu U Tước tỏ ra nghiêm trọng nói trong lòng Mục Trần.
Mục Trần méo miệng, còn phải nói sao? Ngươi ta tùy tay là cướp lấy đồ trong tay nó, sao có thể đơn giản đây?
– Vị lão nhân gia này…
Mục Trần xuống nước, ôm quyền cung kính.
– Lôi vực dùng để tôi luyện bản thân, ngươi dùng sức mạnh Cửu U Tước ngưng luyện Thiên Lôi châu, vậy là phạm quy.
Lão nhân đầu trọc đưa mắt đục ngầu nhìn hắn.
Mục Trần đỏ mặt không dám cãi lại, đúng là cách của hắn có hơi gian lận.
Cửu U Tước hóa thành một con hắc tước nhỏ đậu trên vai Mục Trần, mắt lóe hào quang, hắc viêm hừng hực, sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể mang Mục Trần thoát đi tránh bất lợi.
– Tiểu Cửu U mới lớn đừng có giỡn mặt với lão phu, so với mấy lão quái trong tộc của ngươi ta cũng chẳng kém bao nhiêu đâu….
Lão nhân đầu trọc nhìn chằm chằm Cửu U Tước, gương mặt hình như hơi mỉm cười châm chọc.
Cửu U Tước biến sắc.
– Bất quá ngươi khiến ta rất hiếu kỳ, với sự kiêu ngạo của tộc Cửu U Tước các ngươi, sao lại ký kết huyết mạch tương liên với con người? Lại chỉ là một người yếu nhược thế này, nếu để cho mấy lão quái tộc ngươi biết được, ắt ngươi phải nếm mùi đau khổ.
Lão nhân đầu trọc liếc nhìn Cửu U Tước và Mục Trần, giọng nói từ tốn yếu ớt như vô lực sắp chết, thế nhưng ngôn từ lại khiến cả hai lạnh mình.
Lão nhân này chỉ liếc mắt một cái là biết ngay quan hệ giữa hắn và Cửu U Tước là như thế nào, thật là nhãn lực đáng sợ.
Mục Trần cười méo miệng:
– Tiền bối, chuyện lần này là chúng ta không đúng, chúng ta sẽ không ngưng luyện Thiên Lôi châu như vậy nữa, sẽ rời đi, được chứ?
Ngữ khí của lão này xem ra là nhân vật cao cấp của Bắc Thương linh viện, bản thân là đệ tử thì Mục Trần cũng không lo lắm bị nguy hiểm tính mạng.
Nói xong hắn định chuồn êm, lặng lẽ lui sau, nếu lão kia không nói gì nữa thì hắn sẽ té gấp khỏi đây.
– Nhìn bộ dáng con tiểu Cửu U này hẳn là tiến hóa thất bại phải không? Bây giờ chắc đang thèm thuồng tinh huyết Bắc Minh Long Côn để mượn lực tiến hóa thành thần thú nhỉ? Các ngươi ở đây luyện chế Thiên Lôi châu tứ phía là muốn kiếm linh trị đem đổi à?
Lão nhân đầu trọc lại chậm rãi nói tiếp.
Mục Trần đau khổ, sao cái gì lão này nói cũng đúng y chóc, không sai một ly nào.
– Có muốn kiếm đủ Thiên Lôi châu không?
Lão nhân đầu trọc nở nụ cười, tỏ vẻ hứng chí nhìn Mục Trần.
Mục Trần thành thành thật thật gật đầu.
– Khó gặp được một tiểu bối hơi thú vị…
Lão nhân đầu trọc cầm quải trượng trong tay, ánh mắt mờ đục nhìn Mục Trần, nói:
– Tiếp một kích của phân thân này, lão phu không chỉ đem đám Thiên Lôi châu này trả lại cho hai đứa, còn mặc kệ các ngươi ngưng luyện cho đủ Thiên Lôi châu. Còn nữa, Lão phu còn có thể thưởng cho tiểu tử ngươi một chút, sao?
– Ha ha, mấy năm nay đám tiểu tử Bắc Thương linh viện các ngươi có thể tiếp được một kích của phân thân này lấy đi phần thưởng, cũng chỉ mới có hai nguời.
– Hai người?
Mục Trần ngẩn ra, trợn mắt:
– Là Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông?
Lão nhân đầu trọc khẽ gật đầu, cười nói:
– Hai tiểu tử đó rất có thiên phú, thế nhưng mà ngươi thực lực chuẩn Hóa Thiên cảnh đã có thể vào đến tầng thứ tám này, thật làm cho lão phu phải mở rộng tầm mắt. Thế nào?
Mục Trần trầm tư, rồi hai tay nắm lại, chiến ý hiện ra trong mắt. Nếu Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông có thể làm được, hắn cũng không tin lại thua hai người kia quá xa như thế.
– Được, ta chấp nhận!