Mục Trần dường như có dự cảm, rồi tiếp tục bước nhanh hơn. Màu đen trước mặt dần rút đi, nhưng vùng đất đầy rẫy cự thạch đằng trước vẫn có chút u ám, chính giữa bãi đá hỗn độn là một cột đá đen cao cả trăm trượng.
Nó không nguy nga lộng lẫy như mấy cột đá chứa những tên vệ sĩ đá khi trước, nhưng chẳng hiểu sao trực giác khiến cho hắn cảm thấy hồi hộp, tim đập thình thịch khi vừa nhìn thấy nó.
Mục Trần cẩn thận tới gần, càng tới gần, hắn càng cảm ứng rõ nó không phải là đá bình thường. Không phải đá, không phải kim loại, không phải gỗ. Chẳng biết hình thành từ lúc nào, trên thân cột có những dấu vết không biết do cái gì để lại, nhìn như vết cào của móng vuốt, hung sát khí lặng yên lan tỏa, khiến cho cả bản thân Mục Trần cũng đỏ ngầu hai mắt.
Mục Trần hoảng hốt, bước chân không tự giác chậm rãi tiến lên, bàn tay nhẹ nhàng sờ vào cột đá đen hoen ố cổ xưa kia.
“Ầm.”
Thình lình trong đầu vang lên một tiếng nổ, dường như có vài hình ảnh hiện ra.
Đó là một cái đầm sâu, nước trong đầm đỏ tươi như huyết. Chính giữa đầm là một vật hình trụ màu đen, tiềm ẩn trong đầm máu như một pho tượng tuyệt thế ma thần, cắn nuốt huyết sát khí.
Phía trên có vài bóng người mơ hồ. Một người áo bào trắng, đầu tóc bạc phơ, bộ dáng giống hệt Bạch Long Chí Tôn.
Đôi mắt nhìn cảnh tượng đầy huyết tinh lóe lên, lộ ra một vẻ không muốn, rồi bàn tay chậm rãi nắm chặt lại.
“Ầm!”
Trong huyết đàm vang lên chấn động, một cột máu vươn lên trời cao, đầm nước tung tóe, huyết quang từ trong đầm phóng lên theo huyết trụ, lơ lửng trên không trung.
Một trụ đá đen dính đầy máu, ma văn vô tận khởi động, những vết cào khắc trên nó như khiến nó sắp vỡ.
Nhưng chính khối ma trụ đó lại toát ra hung sát khí vô tân khiến thiên địa run rẩy, càn khôn thất sắc.
Ngay cả đầm nước sâu kia cũng bị vơi đi một ít dưới sức ảnh hưởng của hào quang hung ác kia.
Mục Trần chăm chú quan sát cảnh tượng, sát khí kia như cuốn hút nội tâm hắn, khiến thần trí mơ hồ, lập tức bị khí tức hung lệ chiếm cứ.
“Kwoork!”
Một tiếng hót lanh lảnh vang vọng trong lòng, sóng âm vang lên kéo Mục Trần bừng tỉnh khỏi trạng thái hung lệ kia.
Mục Trần thanh tỉnh trở lại, đầu toát mồ hôi lạnh nhìn cột đá đen đầy vết rạn sát trước mặt kia, ánh mắt như nhìn thấy quỷ sứ, vội vã lui lại, hoảng sợ kinh hoàng.
Cái cột đáng chết này là cái thứ gì? Sao lại có hung sát khí khủng bố đến thế?
Mục Trần cau mày, nhìn lên đỉnh cột đá, một viên linh châu màu trắng đang lơ lửng trên đó.
Bạch Linh Châu trong suốt sáng chói, tỏa ra vầng sáng trắng ngà, xua tan đi hắc ám, khiến cho lòng Mục Trần cảm thấy bình an một chút.
Bên trong Bạch Linh Châu, khí mù mịt như biển mây, tiếng long ngâm hùng hồn vang vọng, một con bạch long đang uốn lượn trong đó.
– Đây là…
Mục Trần chăm chú nhìn vào Bạch Linh Châu, nó tản ra dao động kinh người, vừa nhìn đã biết tuyệt đối là kỳ bảo hiếm có vô cùng.
Mục Trần liếm môi, ánh mắt phấn khích nhìn Bạch Linh Châu. Hắc Ma trụ rất quỷ dị, Mục Trần căn bản không dám chạm vào, còn Bạch Linh Châu lại không có tà tính kia, vừa nhìn lại biết là thứ tốt, hẳn nhiên phải lấy món này trước.
Mục Trần mừng rỡ nhảy lên, giơ tay ra định chộp lấy Bạch Linh Châu.
“Véo!”
Thình lình, bàn tay chưa chạm được vào Bạch Linh Châu, từ đâu truyền đến luồng kình phong tàn nhẫn dị thường khiến hắn rùng mình, quay người tung quyền đón đỡ.
Linh lực hắc ám tuôn ra, hắc viêm bốc lên, thanh thế kinh người.
“Uỳnh!”
Linh lực va chạm, lực trùng kích đẩy lui Mục Trần, hắn ổn định thân hình, ánh mắt âm trầm hướng về nơi phát động công kích không xa bên kia, có ba bóng người đang nhanh chóng lao đến.
– Hừ! Tiểu tử này thật đúng là âm hồn không tan, lại còn dám cướp đồ trước mặt chúng ta!
Người chưa thấy rõ mặt đã nghe tiếng, chính là Bạch Động thiếu gia, chẳng qua nhìn hắn khá là thê thảm, bên cạnh cũng chỉ còn Khâu lão và một lão hộ vệ khác, có lẽ hai lão Hóa Thiên cảnh sơ kỳ kia trên đường vào đây đã táng thân dưới thạch quyền của những tên vệ sĩ đá điên cuồng kia.
Ba người kia ánh mắt kinh nghi nhìn Mục Trần, họ không hiểu được vì sao tên kia lại có thể đến đây trước họ.
Xem tình hình này, chỉ cần đến trễ một chút, mọi thứ bảo vật có lẽ đã bị Mục Trần lấy đi hết rồi.
Mục Trần hờ hững nhìn mấy kẻ vừa đến, nhưng trong mắt sát khí chợt lóe.
Bạch Động âm trầm nhìn Mục Trần, khóe miệng cười gằn dữ tợn, hắn nói:
– Khâu lão, hai người giải quyết gọn ghẽ thằng nhóc này đi, lúc này đừng cho hắn cơ hội nào nữa.
Khâu lão cũng gật gù, gã hộ vệ Hóa Thiên cảnh sơ kỳ kia cũng chầm chậm bước tới, ánh mắt như độc xà khóa chặt Mục Trần.
Đối mặt hai cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, ánh mắt Mục Trần trở nên lạnh lẽo dị thường.