“Đùng!”
Một cú va chạm kinh hoàng khiến nhiều kẻ xui xẻo đang phải trốn chạy khỏi tượng đá ở khu vực gần đó bị chấn hộc máu văng đi.
Xích Long Xích Giao gầm lên hung tợn, nhưng bị ba người kia liên thủ ngăn lại. Dù vậy họ cũng chẳng thoải mái gì.
Lê Thanh vừa thử dùng uy lực của Long Giao Song Hoàn, không ngờ nó cường đại như thế, gương mặt liền tỏ ra vui mừng. Dùng cái này có lẻ cả cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ nàng cũng dễ dàng đánh bại. Linh cụ thượng phẩm quả nhiên bất phàm.
Mục Trần hít hà than thở, nếu bây giờ hắn phải đối địch Lê Thanh, nếu mà không dùng đến bản lĩnh tối cường của mình, e rằng khó mà chiếm được thượng phong.
Nhưng mà Long Giao Song Hoàn đã đưa cho Lê Thanh, Mục Trần dĩ nhiên không thể đòi lại. Vả lại bây giờ cũng còn đang ở trong linh tàng Chí Tôn, không tin nơi đây chỉ có duy nhất một bộ linh cụ thượng phẩm mà thôi.
“Rầm!”
Thình lình hắn cảm thấy bất an, ánh mắt nhìn lại tượng đá đang càn quét mọi người đằng kia, thấy nó cũng đang hướng cặp mắt vô hồn nhìn lại Long Giao Song Hoàn trên hai cánh tay Lê Thanh.
Quả thật Long Giao Song Hoàn vốn do tượng đá kia thủ hộ, hẳn nhiên dễ dàng nhận ra dao động quen thuộc. Mặc dù nó không có trí tuệ, nhưng chính vì thế nên dao động quen thuộc càng dễ thu hút nó hơn nữa.
“Uỳnh!”
Tượng đá đang ôm một chiếc cột cực lớn, đột nhiên chuyển hướng nện bước lao tới chỗ Mục Trần, hai tay ôm cột đá múa may vang lên những tiếng động đáng sợ, mạnh mẽ nện xuống công kích Lê Thanh.
Cái bóng thình lình từ trên cao ập xuống khiến Mục Trần biến sắc, bất chất tất cả lao tới ôm eo Lê Thanh, cấp tốc giậm đất bắn lui.
“Bùm!”
Cột đá nặng nề phá hủy nền đá ngay chỗ họ vừa đứng khi nãy, đất đá văng lên tung tóe, Mục Trần nhìn thấy mà nổi da gà. Lúc nãy nếu bị đánh trúng, hắn không chết cũng trọng thương.
Tượng đá này thực lực quá mạnh, có lẽ chỉ có cường giả Hóa Thiên cảnh chân chính mới đủ sức chống cự.
– Buông ra!
Mục Trần đang thất thần cảm thán, đột ngột một tiếng quát lạnh băng pha lẫn xấu hổ vang lên bên tai, hắn quay lại nhìn cô gái gợi cảm kia, đôi mắt phẫn nộ đang trừng lên nhìn hắn.
– Tình thế ép buộc, ép buộc tình thế….
Mục Trần luống cuống giải thích, cấp tốc buông nàng ra. Lê Thanh dường như rất không thích người khác phải, nhưng mà lúc nãy hắn không nghĩ nhiều vậy được.
Lê Thanh cũng biết Mục Trần không phải cố ý lợi dụng, nên cũng không truy cứu hắn nhiều, chỉ trừng mắt cảnh cáo một tiếng rồi chăm chú quan sát tượng đá. Nó sau một kích thất bại, lại giơ cột đá lên, hung hãn tấn công ba người bọn Trình Hổ đang đứng gần nhất.
Trình Hổ không dám miễn cưỡng chống đỡ, cả ba vội vã tránh né khổ sở, suýt nữa cũng bị cột đá đập vào người.
– Chúng ta đi nhanh đi!
Mục Trần thấy tình hình đã thoải mái hơn, vội vàng nói. Bất chợt hắn nhíu mày, trong tay lại xuất hiện khối ngân bài mang theo hoa văn Bạch Long, lúc này nó đang trở nên nóng cháy.
– Sao lại thế này?
Mục Trần nhận thấy dị tượng trên khối ngân bài cũng sửng sốt. Bất quá hắn nhíu mày suy nghĩ, cất vào tay áo, chưa làm điều gì khác.
Nhưng hắn vừa cất ngân bài vào, quay đầu lại, tượng đá kia khựng lại một chút, rồi quay phắt lại, giậm bước ầm ầm chạy thẳng tới chỗ hắn.
– Đi mau!
Mục Trần kinh hãi biến sắc, quát lên. Hắn và Lê Thanh lập tức bỏ chạy, chỉ chốc lát đã ra khỏi thạch điện hoang tàng.
Dù rằng cả hai đã chạy xa tít tắp, nhưng tượng đá nọ lại không có ý buông tha, vẫn nện bước ầm ầm chạy theo, sát khí nhiếp người.
Trình Hổ thấy tượng đá kia buông tha không bám lấy hắn nữa cũng mừng rỡ thở phào.
– Trình Hổ huynh, tượng đá này quá mạnh mẽ, chúng ta sợ rằng khó mà đối phó nổi, vất vả lắm mới thoát được, ta thấy hay là bỏ đi. Tiểu tử kia chẳng biết vì sao lại bị nó đeo bám, chết là cái chắc.
Một tên thủ lĩnh Cửu Đao đoàn thở không ra hơi hổn hển nói. Vừa nãy suýt nữa bị đập thành thịt nát, bây giờ hắn cũng không còn lòng dạ nào tranh đoạt đồ vật kia nữa.
Trình Hổ nghe thấy cũng hơi do dự, nhưng chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý:
– Vậy trước tạm tha cho hắn, chúng ta chỉnh đốn nhân mã chuẩn bị đi vào nơi sâu nhất của linh tàng. Ta nghĩ ở đó sẽ có bảo bối cực tốt, chúng ta liên thủ dù có gặp phải tam đại thế lực cũng tranh được ít nhiều.
– Được!
Hai gã kia cũng lập tức tán thành, rồi cả đám người rời khỏi thạch điện, triệu tập lại lâu la, nhanh chóng hướng về cuối linh tàng cất bước.
Ở một khu vực nọ, sắc mặt Mục Trần khá khó coi, hắn phát hiện dường như tượng đá nọ có khả năng truy tung hắn, dù có trốn đi đâu, đổi hướng bao nhiêu lần vẫn bị bám sát không bỏ.
– Mục Trần, chuyện gì xảy ra đây?
Lê Thanh cũng đang mặt xanh mặt vàng, nàng cũng không rõ vì sao tượng đá lại chạy theo hai người.
– Dường như nó chỉ chạy theo ta, ngươi tách ra trước đi.
Mục Trần trầm ngâm nói.
– Được, ta sẽ theo sát phía sau.
Lê Thanh tán thành, nhanh chóng tách ra một hướng khác.
Quả nhiên tượng đá không hề quan tâm tới Long Giao Song Hoàn trên tay Lê Thanh, vẫn một mực theo bước Mục Trần.
– Chết cha!
Mục Trần đau khổ thầm rủa, quả nhiên con quái này đuổi theo hắn, nhưng mà sao kỳ vậy? Hắn chưa từng giao đấu với nó, lại nói nữa Long Giao Song Hoàn cũng không ở trong tay hắn mà.
– Sao lại thế này?
Mục Trần cau mày, ánh mắt lóe sáng, lát sau tinh thần vừa động, lấy ra ngân bài Bạch Long cầm trong tay.
Hắn vuốt ve ngân bài nóng cháy, hai mắt trừng trừng, dường như hiểu ra gì đó.
Chẳng lẽ ngân bài này hấp dẫn con tượng đá kia sao?