Trình Sư mặt mày trắng bệch, yết hầu nóng rực khiến hắn không dám động đậy.
Trình Hổ giận run người, trừng mắt gắt gao không rời khỏi Mục Trần, đám thành viên Sư Hổ đoàn cũng không dám tới gần.
Trong thạch điện, mọi người thấy Mục Trần bắt Trình Sư làm con tin cũng táp lưỡi sợ hãi. Thật là một tên hung hãn, ngay cả nhị thủ lĩnh Sư Hổ đoàn cũng bị hắn đùa giỡn trong tay.
Lê Thanh đã thu lại Long Linh Hoàn, lướt đến bên cạnh Mục Trần, ánh mắt cảnh giác nhìn Trình Hổ đang run rẩy vì tức giận.
– Xem ra trong lòng ngươi, tính mạng huynh đệ cũng không bằng một kiện Long Linh Hoàn.
Mục Trần nhìn thấy sắc mặt âm tình bất định của Trình Hổ, cười khẩy trêu ghẹo.
Lời nói của hắn cũng khá độc địa, một câu đó cũng khiến cho Trình Sư cũng run bắn người, thành viên Sư Hổ đoàn lập tức nhìn lại Trình Hổ. Nếu Trình đại gia ngay cả thân huynh đệ Trình Sư cũng không thèm để ý, vậy thì đám thành viên bình thường có là gì?
Trình Hổ thấy ánh mắt nghi ngại của mọi người cũng chỉ biết hung tợn nhìn Mục Trần. Tên tiểu tử tuổi không bao nhiêu lại có tâm tư tàn nhẫn và mưu mẹo gian xảo. Cục diện ly gián hắn bày ra thế này, nếu bản thân không chịu nộp GIao Linh Hoàn, có lẽ sau này Sư Hổ đoàn sẽ mau chóng tan rã.
– Được, ta đưa Giao Linh Hoàn cho ngươi! Thả hắn ra trước!
Trình Hổ cắn răng đến nghẹn họng buông ra vài lời.
– Việc đó ngươi không chọn được, nộp Giao Linh Hoàn đi.
Trình Hổ hai mắt đỏ ngầu, vung tay lên, Xích Giao uốn lượn trên đầu nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành chiếc vòng đỏ rực trong tay hắn.
“Véo.”
Hắn mân mê Giao Linh Hoàn, ánh mắt đau lòng không cam, nhưng cũng đành ném ra.
Mục Trần cong tay hút lấy. Linh hoàn vừa chạm vào tay, nhất thời hắn cảm nhận được cỗ dao động kinh người bồng bềnh trong tay, cảm giác như khó nắm giữ được, không kìm lòng được tán thưởng một tiếng. Không hổ là linh cụ thượng phẩm, thật cường hãn.
– Nè!
Mục Trần cầm Giao Linh Hoàn đưa sang cho Lê Thanh bên cạnh.
Lê Thanh ngẩn người, không ngờ được Mục Trần lại đưa Giao Linh Hoàn cho nàng. Dù sao là chiến lợi phẩm vất vả giành được, một kiện linh cụ thượng phẩm, đem về bán trong Linh Trị điện ít nhất cũng trăm vạn linh trị, giá trị không hề nhỏ.
– Đó là phần của ngươi, ta không muốn lấy.
Lê Thanh tỏ vẻ từ chối, dù biết Long Giao Linh Hoàn là hai kiện linh cụ cùng một bộ, nhưng thứ kia Mục Trần đánh mới đoạt được.
Mục Trần cười lắc đầu, tiện tay ném Giao Linh Hoàn cho nàng.
Lê Thanh hắn tùy tiện như thế nhất thời hốt hoảng giơ tay ra chụo lấy, ánh mắt khó chịu sẵng giọng:
– Ngươi làm gì vậy?
Dung mạo của nàng vốn là xinh đẹp, chẳng qua ngày thường lạnh băng, bây giờ lại tỏ vẻ oán trách khiến cho Mục Trần hơi sửng sốt, chợt cười nói:
– Học tỷ Lê Thanh, ngươi cười rất là đẹp.
Lê Thanh giật mình đỏ mặt, ra vẻ cáu kỉnh khôi phục lại dáng vẻ lạnh băng, đeo cặp Long Giao Linh Hoàn vào hai bên cổ tay.
– Xem như lần này nợ ngươi một ân, sau khi xong nhiệm vụ trở về, ta sẽ trả ngươi 100v linh trị.
Mục Trần cười cười, nói:
– Không cần.
– Ta không thích thiếu ai một ân tình cả, nếu ngươi không muốn thì lấy lại cái này đi.
Lê Thanh cương quyết nói.
Mục Trần chép miệng bất đắc dĩ. Cô nàng học tỷ Lê Thanh lúc bướng bỉnh cũng rất đáng yêu, tiếc là hắn đã có người rồi.
– Ngươi còn không thả người?
Trình Hổ mắt phun lửa liếc nhìn Mục Trần và Lê Thanh đang liếc mắt đưa tình, lạnh lùng quát lớn.
– Được thôi…
Mục Trần nắm cổ áo Trình Sư, bất chợt vỗ một chưởng vào lưng hắn, kình lực vừa tuôn đẩy Trình Sư không tự giác bay đi, sắc mặt càng thêm tái xanh.
Trình Hổ vội vàng đỡ lấy Trình Sư, nhìn thấy sắc mặt khó coi cực kỳ của thằng em, hắn biến sắc:
– Ngươi vừa làm cái gì?
– Ta thả vài thứ này kia vào người hắn thôi. Yên tâm! Không chết được đâu, bất quá nửa canh giờ hắn không thể vận dụng linh lực.
Mục Trần nhún nhún vai, tỏ vẻ không hề có thành ý cười cười nói nói:
– Thật xin lỗi, các ngươi người đông thế mạnh, ta đành phải cẩn thận một chút, đắc tội vậy!
Trình Hổ cay nghiệt oán hận nhìn Mục Trần, nhe răng cười dữ tợn:
– Tiểu tạp chủng, ngươi cho rằng như thế là xong sao?
Mục Trần nghe vậy, trừng mắt.
Bên ngoài thạch điện đột ngột vang lên những tiếng bước chân dồn dập, rồi một lượng người đông nghẹt như thủy triều tiến vào, trong đó có vài người là thành viên Sư Hổ đoàn, số người còn lại áo quần khác nhau, nhưng trước ngực lại có cùng một huy hiệu giống hệt nhau.
– Là người Cửu Đao đoàn!
– Cửu Đao đoàn kai và Sư Hổ đoàn chính là minh hữu, tên nhóc này không xong rồi, quả nhiên là gian xảo, tên Trình Hổ vốn đã sớm đưa người đi tìm viện binh.
Những tiếng cảm thán bàn tán xung quanh chui vào tai Mục Trần khiến hắn nhíu mày. Hắn có thể thấy rõ giữa đoàn người Cửu Đao đoàn kia có hai kẻ đang đi tới, chắc chắn là thủ lĩnh. Thực lực bọn họ cũng đã tới trình độ chuẩn Hóa Thiên cảnh.
– Ha ha, Trình Hổ huynh! Ta vừa gặp truyền tin của ngươi thì lập tức dẫn người đến ngay.
Hai gã thủ lĩnh kia vừa đến liền cười to chào hỏi Trình Hổ.
– Đa tạ hai vị huynh đệ.
Trình Hổ cũng khách khí đáp lại lời chào, rồi sắc mặt hung ác nhìn Mục Trần, cười lành lạnh:
– Thằng nhãi con, bây giờ xem ngươi đánh làm sao?
Mục Trần trở nên lạnh lẽo, hắc viêm lượn lờ quanh thân.
Lê Thanh cũng nắm chặt Long Giao Linh Hoàn, chuẩn bị dốc toàn lực ra tay.
“Rắc, uỳnh!”
Không khí trong thạch điện đang giương cung bạt kiếm, thình lình vang lên vài tiếng động lạ khiến mọi người giật mình, tất cả nhìn lại phương hướng phát ra tiếng động, đó là vị trí cuối thạch điện.
Tất cả đều biến sắc.
Mục Trần cũng quay lại nhìn, trợn mắt kinh ngạc. Ở bên đó, cái tượng đá đổ nát hư hại lúc này đang phát sáng rực rỡ, hoa văn trên thân tượng hình thành một trận pháp cực kỳ phực tạp, linh lực dao động vô cùng khủng bố toát ra từ bức tượng to lớn.
Đôi mắt tượng đá đang chầm chậm mở ra, hờ hững vô tình nhìn vô số những con người lúc nhúc trong thạch điện.