Lê Thanh lạnh giọng, trên tay xuất hiện một chiếc vòng, chỉ khác là hình hỏa long, linh lực cuồng bạo khiến linh khi xung quanh nó cũng hơi chấn động.
– Ha ha, bằng vào sức một mình ngươi lại muốn chống đối Sư Hổ đoàn chúng ta ư?
Trình Hổ cười gằn, không nhàn nhã đáp lời nữa, trong mắt họ chỉ có lợi ích, mấy chuyện cải vã linh tinh nhảm nhí thì có ích gì?
– Đại ca, chúng ta cùng lên, bắt nàng lại xem lúc đó còn mạnh miệng được không?
Tên thủ lĩnh kia là kẻ từng giao đấu với Mục Trần, Trình Sư lên tiếng.
Nếu Giao Long Linh Hoàn chỉ là một bộ linh cụ trung phẩm, có lẽ bọn họ cũng không phí sức làm gì. Dù cấp độ đó họ cũng khá tham muốn, nhưng không nhất định phải có. Còn thượng phẩm lại hoàn toàn khác biệt.
Tuy chỉ kém một phẩm, nhưng trong hai phẩm đó là cách biệt khó có thể so sánh được. Nếu cả hai huynh đệ đều có được bộ linh cụ thượng phẩm này, thì đối mặt cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ bọn họ cũng tự tin có thể giết chết bằng sự phối hợp ăn ý.
Linh cụ trung phẩm, trong Bạch Long Khâu chỉ cần là thế lực kha khá một chút là có được vài thứ. Thượng phẩm, người có được có lẽ không tính ba đại thế lực thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trên thượng phẩm còn có tuyệt phẩm, nhưng linh cụ cấp độ đó thì lại vượt quá sự tưởng tượng của anh em Sư Hổ. Nghe nói linh cụ đó đã có thể sinh ra linh trí, huyền diệu vô cùng, có năng lực bài sơn đảo hải. Đừng nói là Bạch Long Khâu, cả Bắc Thương đại lục, có thể có được tuyệt phẩm linh khí e rằng chỉ có vài tuyệt thế cường giả mới có được.
– Ừm.
Trình Hổ lập tức tán thành, ánh mắt bất hảo nhìn Lê Thanh.
Những kẻ đứng xung quanh thấy hai người Sư Hổ liên thủ đối phó Lê Thanh cũng trề môi thầm rủa bọn người chẳng biết liêm sỉ.
Lê Thanh biến sắc, tay àng nắm chặt Long Linh Hoàn, đã hạ quyết tâm dù có lưỡng bại câu thương cũng không để đối phương thuận lợi cướp lấy!
– Lên!
Trình Sư Hổ đồng loạt xông lên theo tiếng quát chói tai, một trái một phải hướng tới tấn công Lê Thanh, linh lực mạnh mẽ khiến không ít người xung quanh cảm thấy áp lực nặng nề.
Lê Thanh nghiến răng, trong đầu định sử dụng Long Linh Hoàn đối địch mặc dù cũng chưa quen dùng.
– Ha ha, Sư Hổ đoàn nói như thế nào cũng coi như một thế lực nổi danh Bạch Long Khâu, sao lại hành động không hợp nhãn thế này hử?
Thình lình một giọng nói châm chọc sang sảng vang lên trong đại điện.
– Đứa nào dám..?
Hai tên thủ lĩnh sững người lại, nổi giận nhìn về hướng thanh âm truyền ra, chỗ cổng lớn sụp đổ của thạch điện là một thiếu niên cao cao tuấn tú, miệng cười chế giễu nhìn chòng chọc vào hai người.
– Là tiểu tử kia!
Nhìn thấy hắn, anh em Trình Hổ vội liếc ra sau lưng Mục Trần, nhưng không thấy bóng dáng Tô Huyên đâu cả, lúc này mới mừng thầm. Chỉ cần không có cô gái bức người kinh khủng kia, họ cũng không mấy e ngại.
– Mục Trần?
Lê Thanh mừng rỡ khi thấy Mục Trần, bất quá khi nhìn kỹ lại chỉ có một mình hắn thì lại tỏ vẻ khá lo âu.
Dù rằng chiến lực Mục Trần cao hơn thực lực, nhưng mấy tên Sư Hổ đoàn kia cũng không phải nhân vật tầm thường.
– Tiểu tử, ta khuyên ngươi mau cút khỏi đây đi, chớ có chuốc vạ vào thân.
Trình Hổ nheo mắt chậm rãi cất tiếng.
Mục Trần nghe vậy chỉ cười, chân điểm nhẹ rồi thân hình xuyên qua đám người rải rác trong thạch điện, hạ xuống bên cạnh Lê Thanh, chẳng hề quan tâm đến ánh mắt âm hàn lạnh lẽo của Trình Hổ, gương mặt khá thoải mái:
– Học tỷ Lê Thanh ổn cả chứ?
Lê Thanh thấy hắn chẳng quan tâm cục diện hiện tại vẫn lướt tới cạnh nàng cũng tỏ vẻ cảm kích, nhẹ lắc đầu:
– Không sao! Chúng ta liên thủ lao ra ngoài đi, đợi gặp lại Tô Huyên, bọn khốn kia cũng chẳng dám động tay chân gì đâu,
Mục Trần gật đầu, chợt nói:
– Đi thì khẳng định phải đi, bất quá đồ vật của học tỷ Lê Thanh cũng phải lấy lại trước mới được.
Nói xong, hắn quay lại nhìn đám người Trình Hổ, giơ tay ra:
– Tạp chủng Sư Hổ đoàn mau mau giao đồ ra, rồi cả lũ bọn bây cút đi khuất mắt.
Mấy kẻ đứng gần đó đều trợn mắt mà phấn khích. Tiểu tử thật ngông cuồng, cố ý phá rối sao? Thốt ra những lời như vậy, đám Sư Hổ đoàn này còn có thể buông tha hắn được à?
Liếc mắt qua bên kia, quả nhiên sắc mặt huynh đệ Trình Hổ xám ngoét, sát khí lượn lờ trong mắt.