– Hai ngày sau, cũng nên đi xem kịch hay đi, tuy rằng kết quả cũng không mấy khó đoán.
Ở một nơi khác trong Bắc Thương linh viện, trên một hòn đảo nhỏ, Tô Linh Nhi nhìn chiến thư màu đỏ trong tay cũng cau mày, ra vẻ bênh vực kẻ yếu nói:
– Lý Huyền Thông cũng quá đáng, chiến thư thế này mà cũng đưa ra cho được!
Trước mặt Tô Linh Nhi, một người con gái xinh đẹp, mái tóc nhung xõa xuống, đang ngồi bên cạnh hồ tẩy rửa một viên châu ngọc bóng mượt tỏa ra hào quang nhàn nhạt, mang đầy hoa văn huyền ảo, mơ hồ truyền ra dao động linh lực.
Nàng nghe thấy giọng cau có của Tô Linh Nhi đằng sau, khẽ quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp thanh tú cười, nghi hoặc hỏi:
– Sao vậy?
– Tỷ tỷ, Lý Huyền Thông rất quá đáng, hắn hạ chiến thư với Mục Trần!
Tô Linh Nhi căm tức nói. Lý Huyền Thông có thực lực thế nào chứ, còn Mục Trần chiến lực ra sao? Chiến thư thế này căn bản chỉ là khi dễ người khác mà thôi.
– Ồ, sao lại có chuyện này?
Tô Huyên cũng tỏ ra kinh ngạc, Lý Huyền Thông vốn là người cao ngạo, mấy chuyện ỷ mạnh làm nhục kẻ yếu có khi nào lại nhúng tay vào, lần này thậm chí là trực tiếp hạ chiến thư?
– Nghe nói Lý Huyền Thông thích Lạc Li, mà Lạc Li lại yêu mến Mục Trần… Lý Huyền Thông ghen ăn tức ở, thành ra thế này.
Cái miệng hơn hớt nhỏ nhắn của Tô Linh Nhi múa may liên hồi giải thích cho tỷ tỷ của nàng.
Tô Huyên tỏ vẻ kỳ quái liếc nhìn Tô Linh Nhi, cảm giác trong giọng nói của nàng có cái gì đó, nhưng vẫn không truy vấn, chỉ khẽ lắc đầu:
– Lý Huyền Thông ta cũng biết tính tình của hắn, dù có tranh giành tình nhân cũng không dùng cách này, có lẽ hắn làm vậy vì còn nguyên nhân khác chăng?
– Nguyên nhân gì thì kệ hắn, phát chiến thư thế này cũng là khinh thị người khác.
Tô Linh Nhi nói.
– Lý Huyền Thông đã tiến vào trình độ Hóa Thiên cảnh từ lâu, Mục Trần mới chỉ bước chân vào Dung Thiên cảnh sơ kỳ, đánh thế nào đây?
Tô Huyên nhịn không được cười khẽ một tiếng, nét cười dịu dàng:
– Tháng trước không phải ngươi cả ngày là hét đòi tìm Mục Trần kiếm chuyện sao? Bây giờ lại nói giúp cho hắn?
Tô Linh Nhi đỏ mặt, vội giải thích:
– Mục Trần cũng coi như được, trước đó vì không biết, sau cũng hòa giải rồi, miễn cưỡng xem như bằng hữu, cũng nên nghĩ cho hắn một chút. Vả lại hắn là bên yếu thế, ta không nói giúp hắn, không lẽ nói giúp Lý Huyền Thông à?
Tô Huyên cầm cổ ngọc mượt mà trong tay, nói:
– Chiến thư đã phát, chuyện đã định, nói gì cũng vô ích, trừ phi Mục Trần từ chối không ứng chiến, mà có như vậy cũng chẳng ai nói gì, đó là chuyện hiển nhiên thôi.
Tô Linh Nhi lắc đầu:
– Không có đâu. Tên kia nhìn qua thì ôn hòa, kỳ thật rất kiêu ngạo. Chiến thư đã phát, dù hắn biết rõ thất bại cũng sẽ ra chiến.
– Vậy thì không có cách nào khác rồi. Bây giờ chỉ còn có thể chờ hai ngày nữa, chúng ta đến xem chuyện thế nào.
Tô Linh Nhi cũng đành thở ra, đúng là chỉ còn nước chờ đợi mà thôi, mong rằng hắn có thể vượt qua đả kích này, thật ra bại trong tay Lý Huyền Thông cũng chẳng có gì xấu hổ.
Cùng lúc đó, ở nhiều nơi khác, những nhân vật nổi tiếng khác của Bắc Thương linh viện cũng bị chiến thư này làm cho kinh động, tất cả đều ngạc nhiên ra mặt. Cường giả đã lâu không ra tay như Lý Huyền Thông lại chọn một tân sinh để chiến?
Cũng thú vị, xem ra hai ngày nữa sẽ có một hồi náo nhiệt khá lớn.
– Quá đáng, Lý Huyền Thông khinh người quá mức, Mục ca không cần để ý đến hắn, chiến thư này, chúng ta không nhận!
Khu tân sinh của Mục Trần cũng đang sôi sục, nơi quảng trường, Chu Linh thần tình phẫn nộ đang cầm chiến thư đỏ thẫm.
– Đúng, Mục ca! chiến thư này chúng ta không nhận, cũng chẳng ai nói chúng ta nhu nhược nhát gan.
Đứng giữa mọi người, Mục Trần cũng đang lật xem chiến thư, thần sắc lại không tỏ ra ngạc nhiên mấy. Hẳn nhiên hắn đã chuẩn bị tinh thần lo liệu những rắc rối mà Lý Huyền Thông đã báo trước sẽ mang tới, chỉ không ngờ hắn lại tự ra tay.
Bên cạnh Mục Trần, gương mặt Lạc Li lạnh băng, nàng định xoay người đi tìm Lý Huyền Thông, nhưng bị Mục Trần nắm tay kéo lại.
– Chuyện này nàng đừng nhúng tay vào, cứ để đó ta giải quyết.
Mục Trần trìu mến nhìn Lạc Li, thanh âm nhẹ nhàng nhưng kiên định.
Lạc Li khẽ cắn môi, Lý Huyền Thông không phải là Dương Hoằng, chiến đấu như thế này hoàn toàn không chút công bằng, bất quá nhìn thấy ánh mắt của Mục Trần kiên nghị vững vàng như thế, nàng biết rõ căn bản chẳng có cách nào thay đổi cách làm của hắn hay bắt hắn phải ẩn nhẫn.
– Chuyện này xong, ta sẽ đi tìm hắn.
Lạc Li rốt cục tông trọng quyết định của Mục Trần, nhưng nàng cũng tỏ rõ có những thứ của nàng không được chạm tới. Lý Huyền Thông năm lần bảy lượt can dự vào việc của nàng, đã chạm tới những chỗ không nên chạm, tuy rằng hắn không có ý xấu.
Mục Trần bất đắc dĩ mỉm cười, không nói gì thêm, quay sang Chu Linh mặt mày lo lắng không kém. Hắn biết, có lẽ hiện tại vô số đệ tử ở Bắc Thương linh viện đều đang chờ xem câu trả lời của hắn.
Mục Trần vươn hai ngón tay cầm chiến thư, hắc viêm bốc cao, đốt trụi nó thành tro tàn, giọng nói nhẹ nhàng vang lên theo tiếng phừng phừng của hắc viêm.
– Chu Linh, còn đợi gì nữa, truyền tin ra ngoài đi, chiến thư này, ta nhận!