– Ngươi…
Từ Thanh Thanh môi mềm run lên, chậm rãi quay lại, nhìn thẳng Lạc Li trước mặt, giọng điệu khó tin mà phẫn nộ:
– Ngươi dám đánh ta? Ngươi dám đánh ta?
– Cái tát vừa nãy là ta đánh cho Duẫn nhi.
Lạc Li vẫn nhìn lại, sắc mặt hờ hững, rồi đột ngột trở lại lãnh khốc vô tình, bàn tay giơ lên lần nữa, tiếp tục vòng qua.
“Chát!”
Thêm một tiếng chát chúa vang lên, lần này khiến cho mọi người ai nấy cũng phải run rẩy.
– Cái tát này, là vì ngươi mắng hắn lúc nãy. Sau này, ngươi mắng một câu, ta tát một cái.
Lạc Li thu tay lại, thản nhiên nói.
Nhức nhối trên mặt truyền đi, khiến cho Từ Thanh Thanh hoàn toàn tỉnh lại, mặt mày méo mó nhìn Lạc Li, bất chợt tay nắm lại, một thanh trường kiếm xuất hiện, linh khí quán chú vào, điên cuồng đâm vào cổ họng Lạc Li:
– Bà giết mày!
Hắc trường kiếm cũng xuất hiện, bàn tay thon thả của Lạc Li nắm chặt chuôi kiếm, bóng kiếm hiện lên, vỏ kiếm bay theo một quỹ đạo kỳ ảo, bổ mạnh xuống cổ tay Từ Thanh Thanh.
“Bốp.”
Cổ tay Từ Thanh Thanh lập tức bị bầm tím, trường kiếm rơi xuống.
Từ Thanh Thanh la thảm, nắm lấy cổ tay, ánh mắt đỏ bừng tức giận, gương mặt càng thêm nhăn nhó khó coi, điên cuồng hét lên:
– Giết ả cho ta! Mau! Các ngươi mau giết ả cho ta!
Từ Thanh Thanh đã hoàn toàn điên tiết. Nhiều năm nay tung hoành khắp Bắc Thương linh viện, nào có ai dám đụng đến nàng, mà nay lại liên tiếp chịu hai tát khiến nàng tức chết được.
Chuyện này mà truyền ra, nàng sẽ là chủ đề cho người ta đàm tiếu, còn gì là thể diện được nữa?
Đám lão sinh Đại Hoang hội phía sau có vài tên thực lực mạnh mẽ. Từ Thanh Thanh dù sao cũng là muội muội Từ Hoang, hôm nay bị người ta vũ nhục nếu họ không ra tay e rằng bản thân phải có chuyện.
– Vị học muội này, ngươi ra tay nặng quá đó!
Một gã khuôn mặt bình thường, thần sắc lạnh lùng tiến lên, linh lực hùng hậu hội tụ trong tay, ưng trảo vung tới chộp vào cổ Lạc Li.
– Nếu ta là ngươi, sẽ không đụng tới nàng!
Thình lình một thanh âm băng hàn vang lên, một bóng người xuất hiện sau lưng Lạc Li, quyền kình tung ra, linh lực cuồn cuộn mang theo hắc viêm mạnh mẽ đánh vào trảo của tên kia.
– Hừ!
Tên kia thấy vậy cũng biến sắc, linh lực thúc giục càng mạnh hơn, trảo tuôn ra linh lực sắc nhọn như hóa thành tinh thể, bấu vào quyền kình mang theo hắc viêm nọ.
“Uỳnh!”
Hai người công kích, dao động linh lực bạo dũng quét tới, tên kia mặt càng thêm đặc sắc, vì hắn cảm nhận rõ sức nóng râm ran từ đầu ngón tay truyền tới, thiêu đốt linh lực của hắn, định xông vào cơ thể hắn.
Hắc viêm kia dường như có thương tổn nhất định với linh lực.
Mắt lóe lên, tên kia vội thu quyền, lui hơn mười bước.
“Ồ…”
Mọi người nhìn người vừa lui đi kia nhất thời đều kinh ngạc. Họ đều biết danh tính của hắn, đó là Trần Tụ, một thành viên cao tầng của Đại Hoang hội, thực lực Dung Thiên cảnh hậu kỳ, có thừa tư cách xếp hạng bách cường Thiên bảng, không ngờ một kích liền bị Mục Trần đánh lui.
– Trần Tụ, phế vật nhà ngươi ngay cả một tân sinh cũng không làm gì được! Các ngươi lên hết cho ta, lên hết, bắt cả đám chúng nó lại cho, ta muốn giết con tiện nhân này!
Từ Thanh Thanh điên loạn gào thét, dường như đã không còn giữ được bình tĩnh.
Trần Tụ thấy Từ Thanh Thanh la khóc om sòm, sắc mặt cũng không tốt lắm. Bọn họ là thành viên Đại Hoang hội, chẳng phải nô bộc của nàng ta, nếu không vì Từ Hoang có dặn dò, căn bản chẳng xem cô nàng đanh đá chua ngoa này vào đâu.
Mục Trần đứng trước Lạc Li, lạnh lùng nhìn Từ Thanh Thanh và đám người Trần Tụ. Tuy bên kia chiến lực rất đáng ngại, nhưng nếu muốn đấu, hôm nay họ sẽ chiều tới cùng.
Lạc Li cũng nắm chặt chuôi kiếm, đôi mắt cũng không tỏ ra gì cả, im lặng tao nhã, khiến cho người xung quanh bất giác so sánh với cô nàng đang la hét ỏm tỏi Từ Thanh Thanh. Quả thật là cách biệt không chỉ là trời và vực.
Từ Thanh Thanh khóc lóc om sòm một trận, thấy xung quanh chẳng ai đáp lời mình, giận run người, chỉ vào Trần Tụ nghiến răng mắng:
– Được! Các ngươi không ra tay, để ta tự lên, nếu ta bị giết xem các ngươi nói chuyện với đại ca thế nào!
Trần Tụ khóe miệng giật giật. Bắc Thương linh viện đâu có cho phép tùy tiện giết người, cũng không có ai như con điên kia mở miệng là chém chém giết giết.
Từ Thanh Thanh chẳng buồn để ý họ nghĩ cái gì, trường kiếm trở lại tay, liều mạng xông ra.
– Thanh Thanh!
Thình lình một tiếng quát như sấm rền khắp thạch đài, nhưng nghe thấy tiếng quát đó, Từ Thanh Thanh lại tỏ ra mừng như điên dại.
– Đại ca!
Từ Thanh Thanh vội ngẩng lên, nhìn thấy một quang ảnh cấp tốc bay đến, chỉ vài giây sau đã dừng lại trên không trung thạch đài, rồi lóe lên hạ xuống bên cạnh nàng ta.
Chu Linh vừa nghe Từ Thanh Thanh kêu đại ca, nhất thời trong lòng kêu không ổn.
Hắn nhìn qua, mang theo vài nét kính sợ đối với nam tử bên cạnh Từ Thanh Thanh. Tên kia mặc áo xám tro, gương mặt không mấy anh tuấn, hơi có vẻ âm tàn, đôi mắt lợi hại như diều hâu quét ngang khiến cho kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Đó chính là siêu cấp cường giả xếp thứ năm Thiên bảng, Từ Hoang!
Người mạnh như thế cũng hiện thân ở đây sao.