Mục Trần hiển nhiên chẳng hứng thú gì với tranh chấp của hai cô nàng kia, vẫn ở yên tại chỗ nhìn linh triều đánh phá lung tung, chờ đợi cái gọi là Thiên Linh Liên xuất hiện.
– Hửm?
Bất chợt hắn cảm thấy một cái nhìn đầy cừu hận khóa chặt lấy mình, nhướng mày quay sang hướng đó, nhìn thấy chủ nhân của ánh mắt kia cũng hơi sửng sốt.
Chính là kẻ vài tháng trước bị hắn đánh bại trấn lột sạch sẽ linh trị, Mạch Luân.
Từ ngày bại dưới tay Mục Trần, tên kia cũng đột ngột mai danh ẩn tích một thời gian. Vốn Mục Trần cũng nghĩ tên kia sẽ giở trò gì đó với hắn, chẳng ngờ được lại im thít thít như vậy khiến hắn cũng quên bẵng đi mất. Thế nhưng hiện tại có lẽ Mạch Luân cũng không định buông tha cho cái khúc mắc nó.
Mục Trần liếc nhìn Mạch Luân, rồi nhìn sang mấy người bên cạnh tên kia. Ở đó còn có ba người khác, và đặc biệt khiến Mục Trần chú ý và tỏ ra nghiêm túc là kẻ đứng đầu tiên.
Một thanh niên khá cường tráng, sắc mặt bình thản, mũi khá nhọn, cảm giác có vẻ dữ dằn, dao động linh lực từ người tên đó toát ra mạnh hơn Mạch Luân không ít.
Người kia đã có thực lực Dung Thiên cảnh hậu kỳ.
Cảm nhận đó khiến Mục Trần cảm thấy kinh dị. Bình thường mà nói, thực lực cỡ đó hoàn toàn đủ năng lực tiến vào 100 hạng đầu Thiên bảng, chắc chắn không phải là người vô danh.
Mạch Luân vẫn đưa ánh mắt âm hàn khóa chặt Mục Trần, khóe miệng nhếch lên lạnh lẽo, hắn tiến đến gần người thanh niên kia nói gì đó, rồi đưa tay chỉ về hướng Mục Trần bên này.
Mục Trần sắc mặt hờ hững, mày chỉ hơi nhíu lại. Xem ra lần trước tên kia vẫn chưa dạy dỗ xong đây a.
Nghe Mạch Luân nói chuyện, thanh niên nọ cũng nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt lạnh băng tập trung quan sát Mục Trần.
Thấy ánh mắt kẻ địch, Mục Trần cũng đối thị không hề tránh né, thần sắc bình thản.
Nếu trước khi đột phá đến Dung Thiên cảnh mà gặp phải đối thủ Dung Thiên cảnh hậu kỳ, hắn sẽ phiền toái vô cùng. Nhưng hiện tại hắn đã bớt đi nhiều vẻ kiêng dè, nếu thật phải ra tay, muốn chiếm thượng phong với hắn cũng không dễ chút nào.
Vị thanh niên kia sau khi nghe Mạch Luân kể lể gì đó, hẳn nhiên là tố cáo Mục Trần, hắn khẽ gật đầu, lắc mình một cái liền tiến đến chỗ Mục Trần.
Mạch Luân thấy vậy cũng vội vàng đi theo, ánh mắt nhìn lại Mục Trần tỏ ra đắc ý hả hê.
– Ồ! Đây không phải thủ lĩnh Thanh Hồng hội, Hoắc Phong đây sao? Sao lại qua đây.
Khi tên thanh niên kia hành động cũng khiến nhiều người chú ý, hẳn nhiên liền nhận ra danh tính của hắn.
– Thủ lĩnh Thanh Hồng hội Hoắc Phong?
Mục Trần nheo mắt. Khó trách, Mạch Luân chính là người Thanh Hồng hội, hôm đó bị trấn lột hắn cũng la hét ỏm tỏi như thế.
Có lẽ lúc này hẳn là này thủ lĩnh Thanh Hồng hội kia là muốn ra mặt cho Mạch Luân đây.
Khi Hoắc Phong xuất hiện trước mặt, hắn lạnh lùng đánh giá Mục Trần:
– Ngươi là tân sinh Mục Trần phải không?
– Có gì chỉ giáo?
Mục Trần cười nhạt đáp lời.
– Trước đây ta vẫn luôn bế quan, chỉ cách đây vài ngày mới nghe nói chuyện của Mạch Luân.
– Hắn đúng là có làm vài chuyện quá đáng, bất quá ngươi cũng giáo huấn hắn một hồi, xem như thanh toán xong. Bất quá ta muốn ngươi trả linh trị lại cho hắn, đó là tích lũy cả nửa năm của hắn. Nếu vậy chuyện này thoải mái cho qua.
Hoắc Phong ngữ khí bình thản, giọng điệu tràn ngập chính nghĩa.
Mục Trần cười, liếc sang Mạch Luân:
– Hắn phong tỏa bao nhiêu tân sinh như thế không cho một ai ra ngoài. Có câu đánh người không vẽ mặt, hắn muốn chuyện gì thì trực tiếp tới tìm ta đi, trước đó dạy dỗ hắn như vậy ta vẫn còn nghĩ là nhẹ, vậy mà bây giờ còn muốn ta trả linh trị lại sao?
– Mục Trần, trước mặt thủ lĩnh chúng ta ngươi còn dám kiêu ngạo, thực cho rằng Thanh Hồng hội không làm gì được ngươi sao?
Mạch Luân nóng mặt giận dữ, nói ra vài câu liền khiến Mục Trần đặt vào thế đối địch với cả Thanh Hồng hội.
– Xem ra lần trước ta còn là nương tay, đối với thứ vô liêm sỉ thì thật ra đừng nên để ý làm gì.
Mục Trần khẽ cười nhìn Mạch Luân, nụ cười khiến tên kia nổi da gà, bất giác lui lại. Biểu hiện bản lĩnh của Mục Trần ở đại hội tân sinh hắn cũng âm thầm xem thấy, thành ra hắn biết bản thân không phải là đối thủ của Mục Trần.
– Ở trước mặt ta cũng dám uy hiếp người Thanh Hồng hội chúng ta, xem ra lời đồn đúng thật, giới tân sinh năm nay quá mức kiêu ngạo.
Hoắc Phong ánh mắt băng hàn nhìn chằm chằm Mục Trần.
Thế đối đầu bên này nhanh chóng thu hút đám đông đang chờ đợi Thiên Linh Liên xuất hiện, vô số người tỏ ra tò mò nhìn tới.
Hoắc Phong ở Bắc Thương linh viện tiếng tăm không nhỏ, bài danh 91 Thiên bảng, xem như cũng có phân lượng đáng kể.
Mục Trần dù có hơi lạ, nhưng sau đại hội tân sinh kia, danh tiếng cũng chẳng kém, trở thành một kẻ mới nổi ở Bắc Thương linh viện.
Không ngờ được hai vị đó lại đang đối đầu nhau ở đây.
Không xa trên bầu trời gần đó, Tô Linh Nhi cũng nhận thấy động tĩnh bên này, ánh mắt cũng nhìn qua liền phát hiện ra Mục Trần. Nhất thời mặt đỏ bừng tức giận, ánh mắt hằn học. Không ngờ tên khốn kia cũng dám xuất hiện ở đây!
– Ta niệm tình ngươi là tân sinh, có lẽ không hiểu quy củ cho lắm. Ta không so đo với ngươi nhiều, chuyện giữa ngươi với Mạch Luân hắn cũng có điều không tốt. Nhưng ta hỏi lại một câu, ngươi trả linh trị lại cho hắn, chuyện này xóa bỏ, sao?
Hoắc Phong xòe tay ra trước mặt Mục Trần, thanh âm trầm trầm, ánh mắt lợi hại như đao phong.
Mục Trần mày nhíu chặt, đối thị nhìn lại Hoắc Phong, cười khẩy lắc đầu, con ngươi đen láy vẫn lãnh đạm như vậy.
– Dẹp đi!