Thanh niên áo xanh cười gật đầu, thần sắc mệt mỏi lại nói:
– Bất quá cũng không có gì, mười tên đứng đầu Thiên bảng, có ai mà đơn giản, người nào cũng có sát chiêu ẩn giấu, ta lại có thể áp chế bọn họ nhiều năm như thế, cũng không dễ mà đá ta xuống….
Thanh niên áo đen gật đầu tán thành, đối với lời nói khí phách tự tin của tên kia hắn không hề nghi ngờ, vì kẻ đang đứng trước mặt hắn, chính là người được xếp thứ 2 vô cùng mạnh mẽ của Thiên bảng Bắc Thương linh viện, Lý Huyền Thông.
Trong Bắc Thương linh viện này, người có thể đứng trên hắn, chỉ có tên quái thai Trầm Thương Sinh mà thôi.
– Đúng rồi, Bắc Thương linh viện vừa đón thêm tân sinh, ngày mai chính là đại hội tân sinh, nghe nói năm nay cũng có nhiều nhân vật lợi hại.
– Ai thế?
Lý Huyền Thông phất tay, thuận miệng hỏi.
– Chính xác thì có năm người đáng chú ý. Dương Hoằng, Mộc Khuê, lại còn có một tên Mục Trần, cái tên tân sinh này thú vị nhất, tu vi Thần Phách cảnh hậu kỳ đã có thể đánh bại Mạch Luân đã nửa bước tiến vào Dung Thiên cảnh trung kỳ, hắn xem như hắc mã. Hai vị kia lã nữ tử, thực lực cũng vô cùng xuất chúng, một người đến từ Băng Linh tộc Băng Thanh, người còn lại tên là Lạc Li, không rõ lai lịch.
Hắn vừa nói xong, bất giác giật mình nhìn thấy sắc mặt cứng đờ của Lý Huyền Thông, tên kia chậm rãi quay đầu, hơi tròn mắt kinh ngạc, hỏi lại:
– Tên gì?
Thanh niên áo đen hơi sửng sốt, rồi lặp lai hai cái tên cuối cùng. Khi hắn lần nữa nhắc đến tên Lạc Li, hắn có thể thấy rõ kẻ trước mặt há to mồm thở hắt ra cách khó nhọc.
– Lạc Li? A… sao lại thế này? Nàng sao lại đến Bắc Thương linh viện a? Hình dáng dung nhan nàng ta thế nào?
Tên kia tỏ ra kỳ quái, rồi cũng miêu tả hình dáng Lạc Li một chút.
– Đúng thật là nàng… không ngờ a.
Lý Huyền Thông nở nụ cười, thần sắc mệt mỏi đã hoàn toàn tiêu tán.
– Ngươi biết này Lạc Li?
Người áo đen kinh ngạc hỏi, lần đầu tiên hắn thấy Lý Huyền Thông tỏ ra như thế khi nghe thấy tên của một người con gái.
– Ha ha.
Lý Huyền Thông cười gật đầu.
Người áo đen bất đắc dĩ xua tay, nói:
– Nếu ngươi thích nàng, ta cũng chia buồn với ngươi, nàng dường như là có người yêu rồi, chính là tên tân sinh Mục Trần kia, nếu ta nhớ không lầm thì cả hai còn ở chung một nơi.
Lý Huyền Thông nhíu mày nhăn mặt, lẩm bẩm:
– Tại sao có thể như vậy… Khó trách a, xem ra ta điều ta nghe thấy đúng là thật.
Người áo đen suy nghĩ, nói:
– Cần ta bảo tên tân sinh kia biết điều một chút không?
– Làm vậy chỉ khiến nàng nóng máu thêm.
Lý Huyền Thông lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, nói:
– Nàng tính tình rất quật cường, ta cũng không muốn nàng đối đầu với mình.
– Vậy…
– Chuyện này ngươi đừng lo.
Hắn cười, mắt đăm chiêu nhìn về một phương xa xa. Lát sau hắn nói:
– Quên đi, ta đi nhìn mặt nàng một chút, nhiều năm không gặp, để xem chuyện gì xảy ra… cái tin này thật sự làm cho người ta buồn phiền.
– Tình địch a? Ngươi ưu tú như thế, chẳng lẽ nàng cũng không chú ý?
Người áo đen nhịn không được hỏi.
– A… Xưa nay vẫn xem nàng như muội muội.
Lý Huyền Thông cười cười, nhưng thấy tên kia trề môi, cũng bất đắc dĩ nói:
– Tuy cũng có hơi thích, nhưng nàng cũng không thích ta, bất quá chuyện của nàng rất phức tạp. Haizza, bất quá… Mục Trần kia, nàng không nên ở bên cạnh hắn.
Lý Huyền Thông bước tới một bước, hào quang chuyển động quanh người, thân hình lóe lên đã đi xa hơn cả nghìn mét, thêm một cái lóe nữa đã biến mất không thấy đâu.
Người áo đen chỉ nhún vai thở dài. Xem ra tên kia thật sự yêu thích cô gái tên Lạc Li, cả tu luyện cũng tạm thời ngưng lại.
……
Khu tân sinh.
Trên quảng trường, đông đảo tân sinh tụ tập, Mục Trần và Lạc Li còn bị vây giữa sân, hai người nhìn đám thành viên Lạc Thần hội đang khổ tu cũng mỉm cười hài lòng.
Lạc Li vén sợi tóc, định nói chuyện gì đó với Mục Trần, đột nhiên đôi mắt tỏ ra kinh nghi, ngẩng mặt nhìn về một bóng áo xanh đang thiểm lược bay đến ngoài quảng trường.
Bóng người kia rất kỳ lạ, mắt thường thì thấy rõ hắn, nhưng mọi người xung quanh lại không cảm nhận được hắn, để mặc hắn xuyên qua mười mấy người tiến vào quảng tràng.
Mục Trần cũng vừa hay nhận ra cảnh tượng bên ngoài, ánh mắt gắt gao nhìn vào người mới đến, thần sắc tỏ ra nghiêm trọng, vì người kia toát ra dao động cực kỳ nguy hiểm.
Bóng người áo xanh vừa xuất hiện, đã nhanh chóng đến trước mặt Mục Trần và Lạc Li, hắn mỉm cười nhìn nàng:
– Lạc Li, đã lâu không gặp!
Lúc này, đám đông tân sinh mới nhận ra vị khách không mời, liền nhanh chóng xúm lại, ánh mắt cảnh giác nhìn vào kẻ mới đến.
Đôi mắt lưu ly của Lạc Li vẫn không rời khỏi hắn từ khi xuất hiện, mày liễu nhăn lại, khẽ gật đầu.
– Lý Huyền Thông, đã lâu không gặp!