– Hừ!
Chu Linh và Nghiêm Khiếu cả giận nhảy ra, linh lực bạo dũng đồng loạt ra tay, thi triển công kích đối chọi với cự chưởng đánh tới.
“Bùm!”
Khí lãng bùng nổ, đánh văng hai người ra sau, sắc mặt cũng hơi tái đi. Bọn họ đều đã một chân bước vào Dung Thiên cảnh, nhưng dù sao vẫn còn chênh lệch rất lớn với tên kia.
– Cũng có chút bản lĩnh, bất quá như thế mà dám ra oai trước mặt Mạch Luân ta? Không biết tự lượng sức!
Mạch Luân nhìn Chu Linh và Nghiêm Khiếu, lạnh lùng châm chọc.
– Có năng lực thì đi kiếm mấy người trên Thiên bảng mà đánh, tới đây khi dễ tân sinh thì có bản lĩnh gì? Hừ, hôm nay may cho ngươi Mục Trần và Lạc Li không có ở đây, bằng không ngươi không có cơ hội ra vẻ đâu!
Chu Linh nghiến răng.
– Thằng Mục Trần kia e rằng sợ ta tới tìm hắn, nên sớm đã trốn ra ngoài rồi đi.
Mạch Luân cười khẩy:
– Bất quá lũ tân sinh bọn mi khiến ta thật ngứa mắt, hôm nay phá lệ dạy dỗ bọn mi một chút.
– Thực khinh người quá đáng, chúng ta sợ ngươi sao?
Mạch Luân gây sự, thái độ đáng ghét đã chọc giận cả ngàn tân sinh, bọn họ nhất tề gầm lên, thanh thế cực kỳ khủng bố.
– Hừ, chúng ta tuy là tân sinh, bất quá chỉ tu luyện sau ngươi một thời gian thôi, có cái gì hay mà đắc ý? Muốn động thủ, chúng ta tất cả cùng lên!
Lại có thêm ba người từ trong đám đông nhảy ra trước mặt Chu Linh, ba người này cũng chẳng phải ai xa lạ, cũng đều là những Vương của Linh Lộ, đồng thời là những cường giả hàng đầu khảo nghiệm Bắc Thương giới.
Ngày thường các tân sinh đều có ngạo khí của mình, quan hệ cũng không có gì là sâu sắc, hời hợt xã giao mà thôi. Thế nhưng hiện tại Mạch Luân hùng hổ ép người, bọn họ thành ra đứng chung chiến tuyến, cùng nhau chống cường địch.
Mạch Luân nhìn thấy biến cố vừa xảy ra, chân mày cũng nhíu lại, sắc mặt không mấy tốt. Năm người kia đều bước một chân vào Dung Thiên cảnh, lại còn hơn 1000 tân sinh, thật nếu bọn họ liên thủ lấy thịt đè người, đối với hắn cũng hơi quá sức.
– Tân sinh bây giờ đúng là kiêu ngạo!
Mạch Luân lạnh lùng nói:
– Muốn đoàn kết à? Được, hôm nay ta tha cho các ngươi, bất quá ngày mai ta lại đến, để xem các ngươi còn vui vui cười cười được không. Ngạo khí của các ngươi phải được mài dũa một chút. Thằng Mục Trần kia muốn tránh né thì bảo hắn trốn cho kỹ đi.
Mạch Luân cười lớn, lắc người lao đi hướng về bên trong Bắc Thương linh viện, nhanh chóng mất hút.
Chu Linh nhìn Mạch Luân biến mất, sắc mặt cũng không tốt lắm.
– Viêm Lăng huynh, đa tạ.
Chu Linh khách sáo tỏ ra cảm tạ với ba người ra tay giúp đỡ.
– Không sao, chúng ta đều là tân sinh, đám lão sinh đó dám khinh thường chúng ta, chúng ta cũng không thể cúi đầu.
Viêm Lăng tóc đỏ lắc đầu, chợt nói:
– Nhìn hắn như vậy, e rằng sẽ không dễ từ bỏ đâu, thời gian này chúng ta cũng nên liên kết lại, xem hắn dám làm thế nào.
– Mục Trần dường như đi Lôi vực tu luyện, Lạc Li cũng theo hắn ra ngoài…
Diệp Khinh Linh thở dài, nàng cũng có liên hệ thân thiết với Mục Trần, thành ra cũng biết đại khái vài chuyện của hắn.
– Đi ra ngoài tị tránh bão cũng tốt.
Chu Linh cũng thở dài, thực lực Mạch Luân còn cao hơn An Nhiên, Mục Trần ở đây cũng chẳng ích gì, ngược lại chỉ thêm nhục.
Hiển nhiên, hắn cũng nghĩ là Mục Trần đột nhiên đi Lôi vực tu luyện là có toan tính tránh gió.
– Mục Trần ca ca không sợ hắn.
Duẩn nhi không cam lòng.
Chu Linh cười khổ, lắc đầu:
– Những ngày này, mọi người ai có thể đi tu luyện thì tranh thủ tu luyện đi, tên kia đến gây sự vài ngày không có thu hoạch cũng sẽ chán bỏ đi thôi.
Đám đông tân sinh cũng ảo não, trong lòng cũng khá tức tối, tên lão sinh kia thật khinh người quá đáng.
…
Chuyện ầm ĩ phát sinh ở nhà, dĩ nhiên Mục Trần chẳng hay biết, hắn đã đến cửa vào Lôi vực, một bình đài siêu cấp lơ lửng trên cao, vô số người từ bốn phương tám hướng không ngừng phóng tới như đàn ong vỡ tổ.
Trước bình đài là một không gian u tối, trạng thái uốn khúc, đó là cổng vào của thế giới lôi điện bên kia, thỉnh thoảng có những tiếng sấm ầm ầm vang ra khiến không gian ở đó co giãn bất thường.
– Đây là Lôi vực sao?
Mục Trần nhìn vào không gian uốn khúc, cảm nhận dao động khủng bố cũng âm thầm tặc lưỡi. Bản lĩnh dùng siêu năng lực để mở ra một không gian, thật không phải người thường có thể tưởng tượng ra được.
Mục Trần sợ hãi than thở, thân hình vừa động liền xẹt qua không trung, lao tới chổ không gian vặn vẹo. Bên ngoài dường như có một màng linh lực nhàn nhạt, ngay khi hắn đến gần cảm thấy một chút trở ngại, nhưng nhanh chóng xuyên qua.
Màng linh lực này dùng để ngăn cản những đệ tử thực lực dưới Thần Phách cảnh, Mục Trần dĩ nhiên qua cửa.
Xuyên qua màng linh lực, không gian uốn khúc hiện rõ trong mắt, nhấp nhá như một con mắt của siêu cấp cự thú, khiến cho người mới vào sinh ra cảm giác sợ hãi.
Đàn người đông như đàn châu chấu đang xuyên qua không gian uốn khúc đó.
Mục Trần bình tâm lại, cười khẽ, cẩn thận vận chuyển linh lực bảo vệ cơ thể, vọt vào trong tiếng sấm ì đùng.
Khi hắn tiếp xúc với đoạn không khí uốn éo, linh trị bài đột nhiên lóe ra trong tay, hào quang nhàn nhạt lấp lánh, vài trăm linh trị đã bị khấu trừ, sau đó hắn cũng biến mất dạng trong không gian lôi điện kia.