Lưỡi đao lạnh ngắt lại chạm vào da, Cát Hải cũng không dám làm bừa, chỉ phẫn nộ gắt lên:
– Ngươi còn muốn cái gì!
Mục Trần chỉ đưa mắt nhàn nhạt nhìn hắn, vẻ mặt đúng là trả giá chừng đó vẫn chưa khiến khó chịu trong lòng hắn giảm đi.
Cổ họng lạnh băng khiến Cát Hải tỉnh táo lại, sắc mặt trâm ngầm suy nghĩ một chút, cất tiếng nói:
– Ta cho ngươi một tin tức, thả ta đi.
– Phải xem giá trị tin tức đó
Mục Trần cười nhạt
– Chúng ta phát hiện ra một sơn cốc nhỏ có không ít vật quý, dường như trong đó có một gốc Thần Phách Âm Dương Chi.
Cát Hải cắn răng kể ra rành mạch.
– Thần Phách Âm Dương Chi?
Mục Trần tròn mắt tập trung, tỏ ra hứng thú. Gốc linh dược đó rất hiếm lạ, không chỉ có ích cho cường giả Thần Phách cảnh, mà nghe nói còn có thể hỗ trợ cho những cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ tiến thêm một bước quan trọng vào Thần Phách cảnh.
Hiện giờ Mục Trần cũng chỉ cách Thần Phách cảnh có một bước đó, dù hắn tự tin trong một tháng tới sẽ đột phá, nhưng mà khảo nghiệm lần này không thể kéo dài đến cả tháng lâu như vậy.
Cát Hải chỉ là một kẻ tầm thường trong Linh Lộ mà hắn từng gây oán mà thôi, còn rất nhiều kẻ cường đại hơn tên kia. Mục Trần chắc chắn trong Bắc Thương giới này sẽ phải hội ngộ không ít những gương mặt quen thuộc.
Do vậy, việc mau chóng tăng thực lực lên cảnh giới Thần Phách cảnh cũng rất quan trọng, khiến hắn an tâm đủ sức đối đầu mấy kẻ thực lực cường hãn kia.
Thần Phách Âm Dương Chi, quả là một hấp dẫn trí mạng.
Bất quá, hắn không thể nào tin hoàn toàn vào Cát Hải, cười nói:
– Có bảo vật trân quý như thế, sao ngươi không ra tay mà còn để đến bây giờ?
– Ở đó có ba con linh thú cao cấp trấn giữ, thực lực không yếu hơn ta, một mình ta không thể động vào.
Cát Hải tỏ ra không cam lòng, bản thân phải trả giá không ít mới phát hiện được sơn cốc, vậy mà ba con linh thú cao cấp kia lại án ngữ ngoài cốc không vào được.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
– Chỗ nào?
Mục Trần nhíu mày hỏi.
Cát Hải nhanh chóng nói ra địa điểm, Mục Trần nghe thấy, suy nghĩ một lát rồi vẫy tay gọi Diệp Khinh Linh, nàng ta giật mình nghi hoặc bước tới.
Mục Trần thuật lại những gì Cát Hải vừa nói với Diệp Khinh Linh.
– Vị trí này có đúng không?
Mục Trần dò hỏi, Diệp Khinh Linh chắc chắn biết nhiều tin tức hơn hắn, nên nhờ nàng cố vấn dĩ nhiên là chủ ý không tồi.
– Phía tây bắc…
Diệp Khinh Linh trầm ngâm một chút, gõ gõ trán gật đầu:
– Phía bên đó rất bí ẩn, trước kia đúng là Cát bang từ bên phía đó chạy sang, nhưng mà về phần có Thần Phách Âm Dương Chi hay không thì ta không rõ, không dám khẳng định.
Mục Trần nhẹ nhàng gật đầu, liếc nhìn Cát Hải. Tuy cũng chưa rõ tên kia có ý gì, bất quá tin tức này cũng có vài độ chính xác.
Mục Trần thu đao, ném lại cho Cát Hải, cười nói:
– Lần này bỏ qua cho ngươi đi, bất quá nếu dám gạt ta, tin chắc ngươi chạy không thoát đâu.
Nhìn cái nụ cười hiền hòa mà đanh ác của Mục Trần, Cát Hải run rẩy như cầy sấy, chẳng dám nói lại tiếng nào, chật vật bò dậy, vung tay kéo đám thành viên Cát bang nhanh chóng chạy như vịt.
– Ngươi muốn đi đến chỗ đó?
Diệp Khinh Linh nhìn đám người Cát bang lúc này đã như cái bang khổ sở bại lui, mi cong nhíu lại hỏi Mục Trần:
– Ta vẫn cảm thấy tên Cát Hải kia không có chút lòng nào tốt.
– Cứ kệ hắn, chỉ cần tin tức này đúng là được.
Mục Trần cười, nói:
– Sao? Có hứng thú đi chung không? Nơi đó có lẽ cũng chứa không ít bảo vật, đối với Diệp bang cũng có nhiều lợi ích.
– Đại nhân vật của Linh Lộ mà cũng cần ta hỗ trợ sao?
Diệp Khinh Linh cười khúc khích.
– Cái gì mà đại nhân vật…
Mục Trần méo miệng cười
– Cái chỗ đó đâu phải ngươi không biết, nguy cơ tứ bề, mình không ăn thịt người ắt phải bị kẻ khác ăn thịt mình.
Diệp Khinh Linh cũng khẽ thở dài, hơi nghiêng đầu đưa mắt tò mò nhìn Mục Trần, nói:
– Muốn chúng ta hỗ trợ cũng được, bất quá phải trả lời ta một chuyện.
– Chuyện gì?
– Ngươi và Lạc vương Lạc Li có quan hệ gì?
Diệp Khinh Linh hứng thú hỏi.
– Lạc vương? Đó là danh hiệu sau khi nàng được đánh giá cấp Vương sao?
Mục Trần nghe mà thấy buồn cười, tưởng tượng gương mặt bất đắc dĩ của nàng khi bị người ta gọi như thế.
– Ta và nàng là đồng đội, cùng một tổ đội.
Mục Trần cười cười trả lời.
– Chỉ là đồng đội thôi sao?
Diệp Khinh Linh cười khanh khách, nói:
– Ngươi có biết sau khi ngươi rời khỏi Linh Lộ nàng làm ra cái chuyện gì không?
– Chuyện chi?
Mục Trần miệng cười hơi giảm, nhíu mày.
– Cuối Linh Lộ, chư vương đoạt Linh Quan, nàng ra tay với Huyền vương Cơ Huyền.
Diệp Khinh Linh bất chợt tỏ ra hào hứng, hai mắt nóng rực như đang nhìn lại tràng cảnh kinh thiên năm xưa, rành mạch kể lại từng chi tiết cho Mục Trần:
– Song vương giao phong, Lạc vương trả giá trọng thương mà đánh lui Huyền vương, khiến hắn mất đi cơ hội cướp Linh Quan.
– Rồi nàng nói với Huyền vương… mạng của hắn, nàng sẽ không lấy, vì sớm muộn có ngày chính ngươi sẽ tự mình ra tay.
Mục Trần trầm mặc, ngẩng lên hít một hơi, sát khí mãnh liệt đột ngột chuyển động trong hai mắt.
Cơ Huyền, ngươi dám đả thương nàng, vậy thì mạng ngươi ta đã quyết lấy đi rồi!
Linh Lộ vẫn chưa đánh xong, thế thì chúng ta đến Ngũ Đại Viện hoàn thành triệt để trận chiến đó đi!