Nam tử ôm đao nghe thấy, ngẩng mặt cười nhạt, vết sẹo từ khóe mắt trái kéo dài đến cổ chuyển động trông rất đáng sợ, như chia gương mặt hắn ra làm hai nửa.
– Ai bảo chọc ghẹo Diệp bang làm gì? Diệp Khinh Linh rất khá, hơn nữa cũng từ Linh Lộ chui ra, đừng có đụng tới là tốt nhất.
Cát Hải điềm nhiên trả lời.
Cát Thanh thấy Cát Hải ra vẻ không muốn xuất đầu giúp hắn, chỉ có thể bấm bụng chửi thầm, nhưng không buông tha cất tiếng nói:
– Ta không nghĩ đến việc muốn đối đầu Diệp bang, nhưng cái thằng Mục Trần kia căn bản không phải là người Diệp bang, bọn nó lại chẳng nể mặt Cát bang chúng ta mà…..
“Soạt!”
Đao phong đỏ sậm chợt lóe lên, bàn tay Cát Hải đột ngột chảy máu khiến cho tất cả mọi người cũng im như thóc, Cát Thanh cũng giật mình ngậm miệng, nhìn vết thương trên tay Cát Hải. Khí thế tên kia lúc này thình lình trở nên lạnh lẽo và hung bạo.
– Đại ca… ta, ta nói sai cái gì?
Cát Thanh sợ hãi nuốt nước bọt, run như cầy sấy, lần đầu tiên nhìn thấy Cát Hải đáng sợ như thế.
Cát Hải chậm rãi ngẩng đầu, vết sẹo như con rết uốn éo càng khiến hắn thêm đáng kinh hãi, đôi mắt đỏ lừ nhìn Cát Thanh.
– Ngươi vừa mới nói… cái tên gì?
Cát Thanh cứng người, trả lời
– Mục… Mục Trần?
Cát Hải nghe xong, thân người cũng run run, như đang chịu một áp lực gì đó:
– Nói! Nói! Mặt mũi hắn ra sao?
Cát Thanh bị Cát Hải dọa tới mức tè ra quần, mấy kẻ xung quanh cũng cảm thấy bất thường, chẳng dám sơ hở hé răng. Sau đó Cát Thanh thành thành thật thật mô tả hình dáng dung mạo Mục Trần cho tên kia nghe.
Cát Thanh tả xong, doanh trại im ắng như chùa bà tưng, chỉ có tiếng hít thở ồ ồ khó nhọc của hắn, đôi mắt đỏ lừ càng thêm đậm, vẻ mặt hắn có chút sợ hãi, có chút điên cuồng, toát ra căm hăn khó có thể hình dung.
– Hắn hiện tại… Linh Luân cảnh hậu kỳ?
Cát Hải giương đôi mắt đỏ hỏi kỹ lại Cát Thanh, chưa đợi tên kia xác nhận, đã lẩm bẩm tự trả lời:
– Đúng rồi… Hắn không hoàn thành Linh Lộ, thực lực tất nhiên phải yếu hơn nhiều. Ha ha, Linh Luân cảnh hậu kỳ… Ha ha ha…
– Đại ca… bị sao vậy?
Cát Thanh bị cái tiếng cười quái đản khó hiểu của Cát Hải khiến cho hoảng sợ, chỉ cẩn thận thăm dò.
Cát Hải nhếch miệng cười, nét cười đáng sợ, bàn tay đầu máu của hắn vuốt ve vết sẹo trên mặt:
– Mục Trần hiện tại đang ở chỗ Diệp bang?
– Ừ.
Cát Thanh liên tục gật đầu.
Cát Hải đứng phắt dậy, ánh mắt lãnh lệ quét nhìn mọi người:
– Triệu tập tất cả, lập tức tiến sang doanh trại Diệp bang, chuẩn bị kỹ cho ta, bây giờ Diệp bang dám ngăn cản thì diệt luôn không cần hỏi!
Mọi người cả kinh, hắn muốn ra tay thanh trừ Diệp bang sao? Lão đại bị sao vậy? Mới trước đó còn muốn giữ hòa khí với Diệp bang, một khắc sau lại sát khí dày đặc?
Dù cho trong lòng có nghi hoặc trăm mối, nhưng không ai dám phản đối hay ý kiến ý còn gì, đều nhanh chóng tản ra gọi người, cả doanh trại liền trở nên bát nháo hỗn loạn.
– Đại ca… ngươi… ngươi biết Mục Trần?
Cát Thanh thật cẩn thận hỏi.
– Biết, đương nhiên biết.
Cát Hải kéo ngón tay chầm chậm trên vết sẹo, sự căm thù trong mắt càng lúc càng rõ.
– Cái sẹo này trên mặt ta chính là hắn ban cho…
Cát Thanh trợn mắt há mồm, lông da dựng đứng hết cả. Xưa nay khâm phục nhất chính là đại ca Cát Hải, không ngờ lại bị cái tên thiếu niên vẻ ngoài hòa nhã kia chém một nhát đẻ sẹo như thế này.
Hắn, có lai lịch gì nhỉ?
Doanh trại Diệp bang.
Cả trại đều náo nhiệt, Duẩn nhi đến khiến cho không khí trở nên vui tươi ồn ào, một cô nương đáng yêu tính cách đơn thuần lại là muội muội của thủ lĩnh thì ai mà không mến cho được.
Cạnh đống lửa trong trại, Vương Thịnh bưng một chén rượu nhạt, giơ lên kính Mục Trần, rồi một hơi cạn sạch, khuôn mặt đỏ bừng, hứng chí vỗ ngực:
– Mục Trần huynh đệ, ngươi không cần phải sợ, ở với chúng ta Cát bang cũng không dám làm gì.
– Đúng vậy, ngươi là bằng hữu Diệp tỷ, thì cũng là bằng hữu của chúng ta, chỉ cần có chúng ta sẽ không cho một thằng Cát bang nào động tới ngươi.
Một kẻ kế bên phụ họa thêm vào.
Trước đó, chuyện của Mục Trần và Cát Thanh ân oán sơ sơ thế nào cũng được bọn Vương Thịnh tán dóc hết cả doanh trại, khiến cho không ít thành viên Diệp bang tỏ vẻ thích thú với Mục Trần.
Mục Trần mỉm cười, thành viên Diệp bang có lẽ là bị Diệp Khinh Linh ảnh hưởng, khiến cho người ta cảm thấy chiến lực không tồi, tâm tính tốt nên dễ sinh ra hảo cảm.
– Ít có nói linh tinh, các người lợi hại quá ha?
Diệp Khinh Linh đi tới, cười nói thêm vào:
– Đừng quá để ý, bọn họ cứ như vậy đó, rượu vào là nổ tung trời.
Mục Trần lắc đầu:
– Không sao.
Diệp Khinh Linh nhìn đôi mắt lẳng lặng của hắn, khẽ cười:
– Không hiểu sao ta thấy ngươi cũng không đơn giản…
– Linh Luân cảnh hậu kỳ thì có gì phức tạp đâu chứ.
Mục Trần đáp lời, trực giác phái nữ quả là đáng kinh ngạc, nhưng hắn cũng không muốn bại lộ bản thân quá nhiều.
Diệp Khinh Linh vươn tay vuốt tóc, dù Mục Trần nhìn qua chỉ có thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ, nhưng cái khí chất của hắn luôn có vẻ không chỉ đơn thuần dễ nhìn ra như thế. Nhưng mà Mục Trần đã không muốn nói thì thôi, nàng cũng không hỏi nhiều.
Mục Trần ưỡn người đứng dậy, đội nhiên biến sắc, con ngươi lơi hại nhìn ra ngoài doanh trại.
“Ù ù!”
Đúng lúc đó, một tháp canh của trại có tiếng báo động vang lên, quanh quẩn khắp trại.
Tất cả thành viên Diệp bang đều đứng phắt dậy, nhìn về rừng rậm ngoài trại, bên đó đã có lớp lớp bóng người lao tới, bao vây lấy doanh trại.
Mọi người sắc mặt khẽ biến nhìn những kẻ mới đến, đều thấy cánh tay quấn khăn đỏ của họ.
– Là người của Cát bang!