“Bang bang bang!”
Bị nàng ngăn cản, Liễu Minh bị chậm đi nhiều, nhưng vẫn một đường băng băng tiến tới, chỉ vài phút đã cách Lôi Âm còn có mất trượng.
– Xú nha đầu, chết đi cho ta!
Liễu Minh sát khí bạo tăng, trảo phong như điện, kình phong sắc bén không chút lưu tình vồ tới định chộp vào cái cổ trắng ngần của Lôi Âm, nhất quyết ra tay tàn động hủy đi đóa hoa nhỏ.
Lôi Âm nhìn chằm chặp vào khuôn mặt dữ tợn của Liễu Minh đang hung ác lao tới, nét mặt tái mét nhưng vẫn kiên cường thà chết không lui, vận chuyển linh lực trong người liều mạng với hắn.
– Chết!
Liễu Minh thấy Lôi Âm muốn liều mạng, nhe răng cười. Nếu để nàng có khoảng cách thi triển linh trận mạnh hơn, còn có thể tạo thành trở ngại đáng lo với hắn, nhưng nếu cận chiến áp sát, trong ba chiêu chắc chắn sẽ lấy mạng được nàng!
Bất quá ngay khi Liễu Minh ra tay sát thủ, phía sau Lôi Âm đột ngột ngân quang rực rỡ bùng nổ, tiếng sấn rền vang động cùng với linh lực cuồng bạo dao động, hóa thành lôi điện xẹt ra, thẳng mặt Liễu Minh bạo dũng lao tới.
Thình lình có lôi điện tấn công khiến Liễu Minh sắc mặt đại biến, vội vàng điều động linh lực tạo thành một màn hào quang phòng ngự trước người.
“Đùng!”
Không một giây do dự, tia sét hung hãn đánh vào ngực hắn, lôi đình cuồng bạo bùng nổ, khiến cho Liễu Minh bắn ngược cả người hơn cả trăm mét, va vào binh sĩ bên kia, lăn lóc trên đất, nên lên một khối đá to mới dừng lại được.
– Hự…!
Một búng máu hộc ra, thân thể cháy đen, hắn hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lại, sau lưng Lôi Âm là Mục Trần đang đứng đó, khoảng không trên đầu có một quang trận hơn mười trượng đang chậm rãi tản mát lôi đình, tràn ngập linh lực cực kỳ cuồng bạo.
– Đáng chết! Linh trận kia sao lại có uy lực mạnh như thế?
Liễu Minh vô cùng sợ hãi, uy lực tia lôi điện trực tiếp đánh vào người khiến hắn trọng thương, chẳng kém một kích mạnh mẽ của cường giả Thần Phách cảnh là bao.
Lính tráng bên kia vì cảnh tượng Liễu Minh bị đánh bật ra cũng kinh ngạc mà càng thêm kiêng dè, cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ đỉnh phong như hắn còn không chịu nổi công kích của linh trận đó, thì bọn họ làm sao dám xông lên?
Mục Trần lạnh lẽo nhìn Liễu Minh trọng thương nằm xa xa, chẳng hề đoái hoài đến hắn, chuyển hướng nhìn qua Lôi Âm đang hồi hộp chết đi sống lại hỏi thăm
– Ngươi không sao chứ?
Lôi Âm lắc đầu:
– Đa tạ.
Còn may Mục Trần ngay thời khắc mấu chốt ra tay, nếu không nàng đã trở thành cô hồn dã quỹ dưới trảo phong của Liễu Minh.
– Đừng nói vậy, ta còn phải đa tạ cô nương hộ pháp cho ta bố trí linh trận kia.
Mục Trần khẽ cười, rồi nhìn qua vòng chiến của Lôi Sơn và Dương Quỷ trên không trung, ấn pháp trong tay nhanh chóng biến đổi. Lôi trận chậm rãi vận chuyển, lôi điện như bầy rắn bạc hung tợn điên cuồng lóe ra.
Giữa không trung, Lôi Sơn và Dương Quỷ đang kịch chiến đột ngột cảm thấy uy hiếp khiến cả người lạnh toát, hai mắt vội vàng quét qua, tròng mắt sợ hãi co lại, gương mặt kinh hoàng trước sự cuồng bạo của lôi trận
– Linh trận thật lợi hại.
Lôi Sơn cũng phát hiện, sợ hãi bất giác thốt lên.
– Cửu Thiên Lôi trận!
Mục Trần lạnh lùng chăm chú tập trung vào Dương Quỷ, thủ ấn biến đổi quát lớn như sấm rền.
“Ầm!”
Mục Trần quát lên, lôi trận hoàn toàn vận chuyển đến cực hạn, tiếng sấm rền ầm ầm giữa trời quang quanh quẩn trên không trung. Bất chợt trận pháp kia túa ra hơi mười tia điện như lôi long gào thét uốn lượn lao tới, chớp mắt đã oanh kích đến Dương Quỷ.
– Chết tiệt!
Dương Quỷ nhìn thấp lôi điện phóng tới gần, sắc mặt kịch biến, linh lực cuồng bạo tràn ngập kia khiến hắn hết hồn.
“Ào ào!”
Linh lực mạnh mẽ trong người được Dương Quỷ thúc giục trào ra không giữ lại chút nào, đánh ra một chưởng cực kỳ uy lực:
– Hắc Quỷ Chưởng Ấn!
Linh lực cuồn cuộn hóa thành một chưởng ấn mang theo uy lực hùng hậu mạnh mẽ tấn công vào lôi điện chớp giật đánh qua.
“Đùng!”
Linh lự cuồng bạo trùng kích thổi vào không trung. Chỉ trong chốc lát, những tia sáng tóe ra sáng rực chói mắt khiến không ít kẻ không chịu nổi phải nhắm mắt lại.
– Hự!
Dương Quỷ run rẩy, yết hầu không kềm chế nổi hộc máu, thân hình lảo đảo lui mười mấy bước. Nhìn tia máu trên khóe miệng hắn, dĩ nhiên cơ thể đã phải chịu chấn động linh lực không nhỏ, đã xuất hiện thương thế trong người.
– Dương Quỷ, chết đi!
Dương Quỷ bị thương lui gấp, một tiếng quát tràn ngập sát khí vang lên từ sau lưng, hắn vội vã xoay người hoảng hốt khi thấy Lôi Sơn cũng không khác tia điện kia xẹt tới, thân thể bọc trong kim quang. Kim Giáp Xuyên Sơn thú hợp nhất với hắn, toát ra một công kích bén nhọn không htể hình dung mạnh mẽ xuyên qua ngực hắn.
Dương Quỷ đột nhiên khựng người lại, gian nan cúi đầu nhìn xuống, một cái lỗ to xuất hiện trên ngực chừng hai xích, máu tươi cuồn cuộn đổ ra.
Cả đỉnh núi như trầm lặng trước một công kích tất sát kia, lính lác của Mang Âm sơn kinh hãi tột độ, hoảng hốt lui bước.
Mục Trần nhìn thấy cảnh tượng đó, thở phào trút được gánh nặng, đặt mông ngồi xuống đất thở hổn hển. Dương Quỷ đã chết, chiến cuộc hôm nay Mang Âm sơn và Liễu vực, đã định phải bại!