– Con gà quay Cửu U Tước chết bầm… Phải nghĩ biện pháp giải quyết cái phiền phức này, để lâu ắt gây họa.
Mục Trần âm thầm suy nghĩ, hắn cũng không có nhiều tri thức về Cửu U Tước. Nếu đúng như lời nó nói, thì chẳng chóng thì chày hắn sẽ không hay, do vậy cái tai họa ngầm này giải quyết sớm chừng nào tốt chừng ấy.
Bất quá Mục Trần không thể nghĩ ra được một giải pháp nào, thứ duy nhất có thể chế ngự giam giữ Cửu U Tước chỉ có tờ giấy đen bí ẩn trong cơ thể hắn, thế nhưng đó lại cũng là một phiền toái khác khiến hắn đau đầu bao lâu nay mà vẫn không biết nó là cái gì. Có lẽ do thực lực chưa đủ, thành ra vận chưa thể chạm tới áo nghĩa trong tờ giấy đen thần bí kia.
Đành vậy, chuyện Cửu U Tước tạm thời gác sang một bên.
Mấy ngày sau, Mục Trần vẫn còn đang trong thời gian tĩnh dưỡng, cũng không từ bỏ hy vọng lại trở vào trao đổi với Cửu U Tước, bất quá con gà kia chẳng hề để ý, vẫn nằm yên lặng tao nhã trong đóa hoa Mandala, ánh mắt lạnh băng trêu tức, giống như đang xem Mục Trần hát quan họ cho nó nghe.
Mấy ngày đều như vậy, Mục Trần bất đắc dĩ phải từ bỏ hành động đó. Xem ra muốn nói đạo lý với Cửu U Tước cũng như đem muối bỏ biển, chỉ có thể nhanh chóng tăng cường thực lực, một khi hắn đạt tới cảnh giới Thần Phách cảnh, có được năng lực luyện hóa tinh phách linh thú, có lẽ sẽ tạo thành một chút uy hiếp với Cửu U Tước.
Có lẽ khi đó con súc sinh lông lá kia mới để ý hắn một chút.
Tạm thời bỏ qua vấn đề Cửu U Tước, hai ngày sau Mục Trần chạy qua chỗ của Ôn Linh tiên sinh học tập. Mục Phong cho biết, trong thời gian sắp tới đây Ôn Linh tiên sinh có thể sẽ đạt tới Linh Trận sư cấp 2, nếu thành công thì đó sẽ là một tin mừng cực lớn cho Mục vực.
Dù sao khắp cả Bắc Linh cảnh số Linh Trận sư có thể đạt tới cấp 2 sẽ không vượt qua một bàn tay. Xưa nay Mục vực chưa bao giờ mời được Linh Trận sư cấp độ đó, thành ra nếu Ôn Linh tiên sinh thành công thì thanh danh Mục vực sẽ tăng rất cao.
Mà xưa nay Ôn Linh không cười không nói, thường thường tỏ ra nghiêm túc thì hiện giờ đối với Mục Trần lại khá hiền hòa, hẳn nhiên lão cũng nắm được tin tức tranh đoạt danh ngạch của Mục Trần vừa qua. Trong trận chiến đó, Mục Trần dùng linh trận đối phó Liễu Mộ Bạch khiến cho tên kia bại lui, làm lão sư cũng được một phen nở mày nở mặt.
Trong sân râm mát yên tĩnh, đột ngột có tiếng bước chân chạy nhanh tới, Ôn Linh đang nhắm mắt tu luyện cũng mở mắt ra, cười nhẹ. Cả Mục phủ đều biết lão tu luyện không thích bị quấy rầy, nên bình thường không ai tới nơi này, đặc biệt là không chạy nhảy ồn ào như thế, ngoại trừ Mục Trần.
– Hê hê, Ôn tiên sinh, ta đến xem khi nào thì ngài sẽ đột phá.
Mục Trần xuất hiện đúng như Ôn Linh đoán, đứng ngay cửa chắp tay chào, cười nói.
Ôn Linh khẽ nhếch miệng cười nhìn thiếu niên kia, bất đắc dĩ lắc đầu:
– Tên tiểu tử ma quỷ nhà ngươi ít dùng mấy cái thủ đoạn nịnh nọt đó đi. Muốn trận đồ thì nói thẳng, ngày nào cũng quấy rầy ta, ngươi không biết phiền thì ta cũng phiềm.
Mục Trần le lưỡi gãi đầu khi thấy Ôn Linh đã nhìn thấu tim gan mình, bất giác xấu hổ. Trận đồ là thứ mà Linh Trận sư coi trọng nhất, hắn cứ lần lượt đến chôm chỉa hết kho tàng trận đồ của Ôn Linh, quả thật là không còn lời nào để nói.
Ôn Linh thấy Mục Trần xấu hổ, cũng vui vẻ cười, ngoắc hắn lại, nói:
– Ngày mai ta bắt đầu bế quan kích phá bình cảnh Linh Trận sư cấp 2, nếu thành công, thì mấy cái trận đồ trước kia cũng không còn quá thích hợp cho ta dùng nữa, dạy cho ngươi cũng không việc gì.
Mục Trần nghe vậy, nhe răng cười xòa, ngoác đến cả mang tai.
– Ngươi hiện tại có thể ngưng luyện bao nhiêu linh ấn?
Ôn Linh nhìn Mục Trần, hỏi.
– Mười tám
Mục Trần nói ngay, vì duyên cớ tu luyện khắc khổ, linh lực trong cơ thể cũng nhanh chóng mạnh lên, ngưng luyện linh ấn cũng tăng trưởng.
Tuy Ôn Linh đã sớm chuẩn bị tâm lý bị tên kia làm giật mình, bất quá khi Mục Trần nói ra vẫn thật sự giật bắn lên, líu lưỡi lắc đầu. Hắn quả thật thiên phú tu luyện linh trận quá ư kinh người. 18 linh ấn, trong số những Linh Trận sư cấp 1 đã có thể gần tiến vào hàng cao cấp.
– Trước kia dạy cho ngươi Hổ Viêm Phệ Linh trận, uy lực của nó thừa sức xếp trong ba hạng đầu số linh trận của ta…
Ôn Linh cười cười, bàn tay nắm lại, một trận đồ có lôi đình xẹt ra tứ tung xuất hiện trong tay lão:
– Quyển trận đồ này tên là Cửu Thiên Lôi trận, là trận đồ cấp 1 mạnh nhất ta có được cho đến hôm nay.
Mục Trần nghe thấy, hai mắt sáng rỡ, linh trận mạnh nhất của Ôn Linh tiên sinh sao chứ?
– Linh trận này, cần vừa tròn 20 linh ấn, trong số trận đồ cấp 1 ta dám cam đoan nó xếp loại cực phẩm hàng đầu. Dĩ nhiên, đồ quý cũng rất khó xài, trình độ phức tạp của linh trận này có thể so sánh với một vài trận đồ cấp 2 đơn giản. Hiện tại ngươi còn chưa đủ năng lực chạm vào nó, bất quá ngươi lại khá thông thạo trạng thái Tâm Trận, thế thì khó khăn sẽ giảm đi nhiều.
Giảng giải về linh trận đó, gương mặt Ôn Linh cũng lộ rõ vẻ tự hào, đồng thời hâm mộ không thôi. Trạng thái kia đối với Linh Trận sư mà nói, ai ai cũng thèm thuồng.
– Cửu Thiên Lôi trận một khi được bố trí thành công, Linh Luân cảnh không có khả năng chống đỡ nổi. Thậm chí ngay cả cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ cũng không dám tỏ ra coi thường.
Mục Trần nghe chú giải mà trong lòng nóng lên hừng hực, Cửu Thiên Lôi trận lại còn quá mạnh như thế sao.
– Trận đồ này cho ngươi đấy, bất quá nhớ kỹ, nếu không cảm thấy chắc chắn thì không cần dây vào, miễn gặp phải tình huống linh trận phản phệ.
Ôn Linh giao trận đồ cho Mục Trần, không quên nghiêm khắc nhắc nhở.
– Dạ!
Mục Trần vội vàng đáp ứng, cẩn thận tiếp nhận trận đồ kia, chậm rãi mở ra, lôi quang dũng mãnh chui vào mắt. Những hoa văn đường kẻ hỗn độn đến hoa mắt khiến người thường xem mà chóng mặt, thì trong tay Linh Trận sư lại là những quỹ đạo trận đồ tràn ngập huyền ảo, đang chui sâu vào trong đồng tử của Mục Trần.
Mục Trần đứng yên tại chỗ, vẫn chăm chú đọc trận đồ trong tay, vẻ mặt như mê như say, như chìm nổi vào trong đó. Ôn Linh mỉm cười quan sát hắn, lặng lẽ bước ra ngoài.
Khi Mục Trần thoát ra được cái trạng thái say mê chìm ngập kia, sắc trời đã chiều tà gần tối, nên vội vàng trở về phòng. Mấy ngày sau, hắn hoàn toàn chỉ tập trung đầu óc vào Cửu Thiên Lôi trận. Bất quá càng suy niệm, hắn càng rõ ràng, dù cho có trạng thái Tâm Trận tương trợ cũng không cách nào bố trí được linh trận này, do vậy cũng không tùy tiện lỗ mãng, chỉ cố gắng mỗi ngày ghi nhớ, nghiên cứu khắc sâu những quỹ đạo trận đồ vào trong não.
Suốt năm ngày, Mục Trần vẫn ba chìm bảy nổi nghiên cứu linh trận, cho đến ngày thứ sáu đột nhiên hắn nghe thấy tiếng ầm ĩ ở ngoài đình viện. Khẽ nhíu mày đi ra ngoài, hắn thấy vài hộ vệ đang gấp rút chạy tới từ tiền viện, không khí có vẻ bất ổn.
– Sao lại thế này?
Mục Trần gọi một gã hộ vệ lại, trầm giọng hỏi.
– Thiếu chủ!
Gã hộ vệ kia nhìn thấy Mục Trần, vội vàng khom mình hành lễ, bẩm báo:
– Có một vài đại sự, Mục vực chúng ta có một tòa thành thị bị công kích, thành chủ Trần Hùng bị giết.
Mục Trần nghe thấy, sắc mặt biến ảo kịch liệt.