Hác tiên sinh liếc nhìn Liễu Mộ Bạch, không nói gì, chỉ gần đầu, quay sang hỏi Mục Trần:
– Còn ngươi?
Mọi người đều tập trung chú ý đến hắn, kẻ đạt được danh ngạch hạt giống, dù cho gia nhập bất cứ linh viện nào cũng sẽ có thân phận và tài nguyên viễn siêu đệ tử bình thường.
Liễu Mộ Bạch căm tức nhìn hắn, đôi mắt lộ rõ vẻ không cam lòng, địa vị đó đáng lẽ ra phải thuộc về ta….
Mục Trần hé miệng, trí nhớ bất giác hiện lên mái tóc như suối bạc và đôi mắt lung linh như lưu ly, bàn tay nắm lại.
– Hác tiên sinh, ta có thể hỏi ngài vài tin tức được chứ?
Mục Trần cung kính hỏi
Hác tiên sinh cười gật đầu, đối với Mục Trần, lão đã cảm thấy rất hài lòng.
– Ta muốn hỏi hai người.
Mục Trần nhẹ giọng nói:
– Hác tiên sinh hẳn là nghe nói đến cái tên Cơ Huyền?
Chính lúc đó, rõ ràng hai mắt Hác tiên long lên sòng sọc, gương mặt nghiêm nghị nhìn Mục Trần thật sâu:
– Cơ Huyền, trong rèn luyện Linh Lộ được đánh giá cấp Vương, một trong những ngôi sao chói sáng của Linh Lộ, nhận được danh ngạch hạch tâm.
Lời nói vừa dứt, gương mặt mọi người xung quanh liền biến sắc. Dù với cái tên đó hoàn toàn xa lạ, nhưng vẫn cảm thấy rõ một áp lực dữ dội vô hình. Danh ngạch hạch tâm, cái thứ đó phải chân chính là nhân vật tầm cỡ yêu quái mới có tư cách nhật được.
– Vương cấp ư?
Mục Trần nheo mắt, đó chính là đánh giá tốt nhất của Linh Lộ. Bất quá với bản lĩnh của tên kia, hắn sớm đã đoán trước được rồi.
– Hắn gia nhập linh viện nào?
Mục Trần vẫn bình tĩnh như trước, không ai đoán ra hắn đang có cảm xúc gì.
Hác tiên sinh hơi ngạc nhiên nhìn Mục Trần, một lát sau mới nói:
– Cơ Huyền vào Thánh linh viện, nhưng do lãnh đạo Thánh linh viện chỉ tên.
– Thánh linh viện?
Mục Trần liếc nhìn Liễu Mộ Bạch, nhẹ nhàng gật đầu, hơi do dự một chút, ánh mắt lạnh lẽo lại trở nên hiền lành.
– Ta muốn hỏi người thứ hai, tên là Lạc Li.
Mục Trần gãi đầu, nói
– Lạc Li?
Hác tiên sinh lại lần nữa cau mày, nhưng vẫn thản nhiên nói:
– Lạc Li, rèn luyện trong Linh Lộ cũng nhận được đánh giá cấp Vương, cũng đạt được danh ngạch hạch tâm.
Mấy người bên cạnh nuốt nước bọt, Linh Lộ kia sao đầy rẫy những tên quái thai.
– Cũng là Vương cấp a……
Mục Trần cười, xem ra sau khi hắn rời khỏi Linh Lộ, nàng đã lợi hại hơn nhiều a.
– Vậy nàng gia nhập linh viện nào?
Mục Trần hơi có vẻ khẩn trương hỏi. Hắn đã có ước định với nàng, nếu sai lời, e rằng gặp lại sẽ không tốt chút nào, mặc dù bề ngoài nàng luôn tỏ ra đạm mạc không quan tâm.
– Lạc Li vào Bắc Thương linh viện.
Hác tiên sinh vừa cười vừa nói nhìn chằm chằm Mục Trần:
– Nghe nói viện trưởng Võ linh viện tự mình lên tiếng mời nàng vào Võ linh viện, nhưng cuối cùng nàng lại cự tuyệt mà chọn Bắc Thương linh viện.
Mấy người bên cạnh nghe mà há mồm, cô nương kia quả thật là trâu a? Lời mời của viện trưởng một trong Ngũ Đại Viện cũng dám cự tuyệt….
Mục Trần nghe thấy cũng hơi sửng sốt, ánh mắt mông lung phức tạp.
………………
Linh Lộ.
Bóng đêm lạnh lẽo bao trùm trời đất, một chỗ sâu trong rừng rậm, một đống lửa ấm áp bốc cao, cạnh đống lửa, một thiếu niên đang dùng cành cây cời lửa lên, khiến nó trở nên ấm áp hơn.
Bên cạnh, một thiếu nữ áo đen ngồi đó, gương mặt tinh tế đặt cằm trên đầu gối, một đôi mắt xinh đẹp như lưu ly đang nhìn thiếu niên tuấn tú bị khói ám đen trước mặt, khóe mắt cong lên như trăng non, chẳng qua cái độ cong đó rất khó phát hiện.
– Ngươi…
Đột nhiên nàng chỉ một ngón tay thon thả, vô thức rút một cây củi khô, tùy tiện hỏi:
– Linh Lộ kết thúc, ngươi muốn đi linh viện nào?
– Ta?
Thiếu niên suy nghĩ, cười nói:
– Hẳn là phải đi Bắc Thương linh viện. Ta sinh ra ở Bắc Linh cảnh, với chữ bắc kia có hảo cảm.
Cô gái khẽ liếc hắn, bình thản như nước, trong suốt êm tai:
– Bắc Thương linh viện? Ta không muốn đến nơi đó, xem ra Linh Lộ kết thúc chúng ta phải chia ra.
Thiếu niên sửng sốt, bất đắc dĩ nói:
– Vậy ngươi muốn đến linh viện nào? Ngươi nói cho ta biết đi, đến lúc đó ta cùng đi.
Cô gái quay đầu đi, nói:
– Sao ta phải nói cho ngươi nghe?
– Ngươi nói giúp ta đỡ tên bắn lén sau lưng mà? Sao ngươi lại vô lý thế, lúc trước lập tổ đội cũng không có thái độ này.
Thiếu niên kia cau có.
– Không được, đi cùng ngươi khiến cho ta tu luyện chậm chạp. Ngươi đến Bắc Thương linh viện được rồi, ta không đi đâu.
Cô gái hừ nhẹ một tiếng, không cho tên kia nổi giận nữa, vung tay làm tắt đống lửa, xoay người nhảy lên cây:
– Ta ngủ, hôm nay ngươi gác đêm.
– Lạc Li, ngươi không thủ tín! Ngươi nghĩ ngươi đẹp là có quyền sao! Nói rõ ràng cho ta….
Dưới tàng cây, thiếu niên căm phẫn không ngừng la hét, thiếu nữ dựa vào thân cây, dưới ánh trăng nhàn nhạt, khóe miệng khẽ cười, phong tình van chủng, khiến mặt trăng cũng ảm đạm vô quang.
– Ngốc…
Khẽ cười, nàng nhắm mắt, an tâm ngủ.
…………….
Mục Trần thở ra một hơi, quay qua nhìn Hác tiên sinh, mỉm cười:
– Hác tiên sinh, ta chọn Bắc Thương linh viện.