Mục Phong đứng lên, nhìn về không trung, sắc mặt ngưng trọng. Ở nơi đó, ngay vị trí Cửu U Tước tự bạo, giữa không trung là một đóa hắc hỏa liên nở ra xinh đẹp, như thiên thạch ngang trời xuất thế, kéo theo cái đuôi lửa thật dài phô thiên cái địa rơi xuống, quang cảnh như ngày tận thế.
“Đùng! Đùng!”
Phàm là nơi hắc viêm rơi xuống, đất đai văng lên tung tóe, những cái lỗ thủng to khủng hoảng xuất hiện cùng những khe nứt lan tràn. Thung lũng đen chỉ phút chốc trở nên hoang tàn hỗn độn như vừa trải qua thiên tai kinh khiếp.
– Đi mau!
Mục Phong quát lớn, chỗ này không phải là nơi để đứng đó ngây người, nếu không may bị tàn dư của một đạo hắc hỏa như vẫn thạch kia rớt lại gần, e rằng không hay ho gì.
“Vù!”
Một tiếng xé gió vang lên mang theo một nhiệt độ nóng chảy áp xuống, Mục Phong vội vàng ngẩng đầu, sắc mặt kịch biến, thầm rủa lo cái gì thì gặp cái đó, một tia hắc hỏa xẹt qua chân trời, đúng là đang văng lại chỗ này.
Mục Phong nhìn hắc hỏa đang cấp tốc phóng lớn, khuôn mặt trắng bệch, biết rõ đã không thể chạy kịp, liếc nhìn Chu Dã, hai người vội tiếng lên rống to, linh lực hùng hồn trào ra, hóa thành bức tường linh lực dày đặc bảo vệ lấy đoàn người.
Hắc hỏa mang theo cái đuôi dài đen ngòm gào thét rơi xuống, oanh kích thật mạnh lên bức tường linh lực.
“Uỳnh!”
Mục Trần thấy rõ đất dưới chân nứt ra một cái khe, nhiệt độ nóng cháy táp vào mặt khiến cho làn da cảm thấy bỏng rát đau đớn.
Tường Linh lực gắt gao chống đỡ một kích hắc hỏa, mồ hôi trên trán Mục Phong và Chu Dã đổ xuống như mưa, duy trì tường linh lực với hắc hỏa bám hừng hực điên cuồng khiến hai bàn tay đau nhức từng cơn.
Bất quá hai người vẫn kiên trì chống đỡ. Bọn họ hiểu rõ, nếu để cho hắc hỏa đột phá qua tường linh lực, thủ hạ phía sau nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng.
“Roẹt.”
Tường linh lực run rẩy, mơ hồ méo mó, âm thanh truyền ra khiến người ta hoảng hốt, khiến cho Mục Trần phía sau cảm giác như lâm đại địch, luống cuống lùi sau từng bước.
– Cẩn thận, ngăn không nổi!
Tường linh lực càng lúc méo mó càng dữ dội, Mục Phong và Chu Dã rốt cục không chịu nổi, gầm lên, tường linh lực nổ tung văng ra, chấn hai người bay ngược lại.
Hắc hỏa như thiên thạch hạ phàm, tuy phần lớn uy lực đã bị Mục Phong và Chu Dã hạn chế triệt tiêu, nhưng khi tác động đến chỗ đám người Đoạn Vĩ, cũng vẫn tạo ra tổn thương nghiêm trọng, khiến đa số đều văng ra chà trên mặt đất hoặc lăn lông lốc nhiều vòng đến cả trâm mét mới chật vật ổn định lại được.
Thân thể Mục Trần cũng không khác gì, văng ra ngoài va vào một khối cự thạch, yếu hầu cảm thấy một chất dịch ngòn ngọt, hộc máu, xương cốt như gãy rời từng khúc.
– Cái thứ đó cũng quá lợi hại đi.
Mục Trần xóa đi vết máu trên khóe miệng, gượng cười đứng dậy. Đó chỉ mới là một tia lửa nhỏ mà thôi, nếu toàn bộ ngọn lửa đều rơi trúng đầu họ, e rằng chỉ nháy mắt là hóa thành tro tàn. Uy lực Cửu U Tước tự bạo thật sự là khủng bố.
Mục Trần lung lay lúc lắc đứng lên, vừa muốn đến đón Mục Phong, thần sắc đột nhiên biến đổi, mạnh mẽ ngẩng đầu, bất giác thấy ngay một tia hắc hỏa nho nhỏ đang hướng đến phía hắn.
– Tiểu Mục tử!
Biến cố đó Mục Phong cũng ngay tức khắc phát hiện, thét lên kinh hãi, thân hình nháy mắt lao đến vị trí của Mục Trần.
Bất quá tốc độ của lão còn lâu mới bằng được tia hắc hỏa đến nhanh như chớp kia, ngay cả chính Mục Trần cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tia lửa đen càng lúc càng trở nên to hơn.
– Không hay rồi.
Trong đầu Mục Trần chỉ kịp nhoáng lên một ý nghĩ đó, liền lập tức là cảm giác nhiệt lượng nóng cháy áp ngay mặt, đau đớn tràn ngập trí não, trước mắt trở nên tối đen, cắm đầu ngã xuống.
Ngay khoảnh khắc đó, hắn mơ hồ nhìn thấy trong hắc hỏa dường như có thêm ánh sáng gì đó hiện lên. Tiếp theo là cơn đau nhức vô cùng tận, mọi thứ lại trở về màn đêm đen tối.