Vãi…
“Phong Thiếu An! Đêm nay ngươi ngủ dưới đất cho ta!”
“Không muốn, không muốn, trên đất lạnh lắm.” Phong Thiếu An thấy y tức giận thì vội vàng nhận lỗi, “Phái Nhi không bao giờ nghịch ngón chân của đại ca nữa, Phái Nhi biết lỗi rồi.”
“Nếu biết lỗi thì nằm dưới đất mà tự kiểm điểm đi!”
“Ơ…”
Phong Thiếu An nằm dưới sàn, lăn qua lăn lại rồi tự hỏi, sao đại ca lại không thích mình chạm vào chân.
“Đại ca cũng sợ buồn (nhột) à?”
Nhất Luân Nguyệt cũng không ngủ được, ngoài cửa sổ mưa to gió lớn, khắp nơi đều ẩm ướt, thực sự rất khó chịu.
Lúc rửa chân thì không thấy buồn, đến khi cậu xoa chân cũng không tính là buồn nhưng toàn thân lại tê dại.
“Sao nhiều chuyện thế, ngủ đi!”
“Ò…”
Một lúc sau, Phong Thiếu An lại nói: “Đại ca, Phái Nhi không ngủ được.”
“Không ngủ được thì nhắm mắt vào!”
“Ò…”
Thêm một lúc nữa Phong Thiếu An lại dè dặt hỏi: “Đại ca, Phái Nhi hơi lạnh, có thể lên giường ngủ được không?”
Nhất Luân Nguyệt xốc chăn lên, “Phong Thiếu An, ngươi muốn chết à! Ngươi không ngủ thì ta cũng không được ngủ phải không?”
Phong Thiếu An ôm chăn, nhìn y bằng vẻ tội nghiệp, “Dưới đất có nước…”
Nhất Luân Nguyệt nhìn xuống, hay rồi, nước thấm ra từ đâu chẳng biết, ướt đẫm một mảng chăn, thằng nhóc này nhịn lâu lắm rồi mà không dám nói, biết nhịn thật.
Chung quy, y không nỡ để tên ngốc này ngủ trên vũng nước nên dịch vào để chừa ra một khoảng, “Đi lên đi.”
Phong Thiếu An phấn khích không chịu nổi nên nhảy tót lên giường rồi chui vào chăn.
Nhất Luân Nguyệt lại cảnh cáo: “Không được nằm sát vào ta, nếu dám chạm vào ta, ta sẽ đá ngươi xuống giường.”
Lòng Phong Thiếu An nở hoa, có thể ngủ với đại ca.
“Phái Nhi biết rồi, đại ca ngủ ngon.”
Thấy cũng lạ, hai người khó ngủ nằm cùng nhau trong một chăn thì chẳng bao lâu đã thiếp đi, Nhất Luân Nguyệt không còn cảm giác ẩm ướt, còn Phong Thiếu An thì không thấy lạnh nữa.
Suy cho cùng, khi người ta ngủ say thì đâu hay biết gì, hôm sau thức giấc, Nhất Luân Nguyệt mới biết xong rồi.
Sau lưng đã bị chặn, Phong Thiếu An chẳng khác gì bạch tuộc, cậu siết chặt y vào lồng ngực, môi sắp chạm vào tai y.
“Phong Thiếu An! Ngươi đi chết cho ta!”
Đôi chân xinh đẹp đã tấn công, nháy mắt đã đá bay Phong Thiếu An xuống đất, vừa mở mắt ra đã thấy Nhất Luân Nguyệt đang bẻ ngón tay, hung hăng phi tới.
Yết hầu Phong Thiếu An trượt xuống, lùi ra sau theo bản năng.
“Không được nhúc nhích!”
Trong lòng biết mình sắp bị đánh nên Phong Thiếu An nhắm mắt lại, “Đại ca nhẹ tay chút được không, Phái Nhi sợ đau.”
Nhất Luân Nguyệt xách tai cậu, hung hăng nói: “Tối qua ta đã nói với ngươi như nào? Ta đã bảo đừng có chạm vào ta, đừng chạm vào ta! Ngươi dám ôm ta ngủ!”
Phong Thiếu An bị đau tai, vươn cổ, vô tội đáp: “Rõ ràng là đại ca nhào vào lòng Phái Nhi trước. Phái Nhi tưởng đại ca lạnh nên mới ôm huynh ngủ.”
Có chuyện này ư?
Cả đời y đã chung giường với người khác bao giờ đâu nên không biết lúc ngủ sẽ như thế nào mà Phong Thiếu An chỉ là đứa ngốc, đâu biết nói dối, hình như là lỗi của y thật rồi?
Hiệp khách Nhất Luân Nguyệt là ai chứ? Kể cả y có sai thì người khác cũng không được đúng!
“Ngươi còn dám ngụy biện! Ta lăn vào trong ngực ngươi thì ngươi ôm à? Nghe cho rõ đây. Sau này, cho dù tay chân của ta có què cụt, dù sắp chầu Diêm Vương vì lạnh thì ngươi cũng không được phép ta ngủ, có nghe không!”
“Nghe rồi, nghe rồi, tai Phái Nhi sắp rơi ra rồi, đại ca nhẹ chút, a~”
Phong Thiếu An ứa nước mắt nhìn Nhất Luân Nguyệt khiến y không khỏi áy náy một chút, đành rút tay lại, sau đó liếc nhìn Phong Thiếu An còn ngồi dưới mặt đất xoa tai với vẻ tủi thân. Y tự hỏi, từ khi nào mà mình lại trở nên đáng ghét như vậy?
Sắc trời trong xanh, không một gợn mây, phố xá vô cùng tấp nập, đám trẻ hiếm khi đi chơi xa nên vừa đến chợ đã bị níu chân.
“Đại ca đại ca, kẹo hồ lô, cho.”
Phong Thiếu An đưa cho y một cây kẹo hồ lô, Nhất Luân Nguyệt có thể vừa dạo phố vừa thưởng thức rượu ngon nhưng bảo ăn ba cái đồ ăn vặt của mấy đứa nhóc như thế này thì y không chấp nhận được.
Y không ăn nhưng thấy mấy bạn nhỏ hào hứng khi được ăn thì niềm vui ấy cũng lan tỏa sang y nên y cũng cầm lên cắn thử một miếng.
“Ưm~” Phong Thiếu An cắn một miếng trong vẻ mặt mãn nguyện, “Chua chua ngọt ngọt, ăn ngon lắm, đại ca cũng ăn thử đi.”
Nhất Luân Nguyệt nhìn đăm đăm vào cây kẹo hồ lô cả nửa buổi, y nhớ lại một vài chuyện lúc nhỏ, có một thằng nhỏ ngốc nào đấy cũng là đưa y một cây kẹo hồ lô mà như thể đang dâng lên cái gì quý giá lắm để dỗ y vui vẻ.
Khi đó, y bị mấy thằng nhóc xấu xa bắt nạt vì nghĩ y là con gái, nhất quyết đòi cởi quần y để xem có chim nhỏ hay không, cái tên ngốc ấy chạy tới hứng một trận đòn để bảo vệ y, sau đó còn mang theo khuôn mặt tím bầm để dắt y đi mua kẹo.
“Đại ca nghĩ cái gì mà ngẩn ra vậy?” Phong Thiếu An nghiêng đầu hỏi.
“Không có gì.” Nhất Luân Nguyệt cắn một viên hồ lô, ừm, chua chua ngọt ngọt, quả thực là rất ngon.
Y và Phong Thiếu An sóng bước bên nhau, y hồi tưởng lại không ít chuyện thời thơ ấu, khó mà có được những khoảnh khắc trò chuyện yên bình với Phong Thiếu An.
“Phong Thiếu An, ngươi đã từng nghĩ tương lai mình sẽ làm gì chưa?”
“Tương lai?” Phong Thiếu An tự hỏi.
“Làm đại hiệp?”
Phong Thiếu An lại lắc đầu, “Phái Nhi muốn làm Đại tướng quân!”
“Hả?” Nhất Luân Nguyệt nhìn cậu bằng ánh mắt vô cùng rất kinh ngạc, “Đại tướng quân?”
“Dạ, cha chính là Đại tướng quân, Phái Nhi cũng muốn giống như cha, rong ruổi trên chiến trường, bảo vệ quốc gia!”
Nhất Luân Nguyệt biết thừa rồi còn hỏi: “Cha ngươi là tướng quân à? Sao chưa từng nghe ngươi nhắc đến.”
Vừa nhắc đến phụ thân thì trong mắt Phong Thiếu An tràn đã đầy vẻ sùng bái, “Trong lòng Phái Nhi thì cha là người lợi hại nhất, ông ấy chưa từng thua trận nào, ngoại xâm đã nhiều lần tới xâm phạm, chính cha đã dẫn dắt các tướng sĩ đánh lui kẻ địch, bảo vệ biên cương cùng dân chúng.”
Cậu vừa nói vừa cúi đầu, “Phái Nhi nói với bà nội là muốn làm đại anh hùng giống cha nhưng bà nói Phái Nhi không đủ thông minh để mang binh đánh giặc như cha. Bà muốn Phái Nhi sống một đời bình yên.”
Nhất Luân Nguyệt có thể cảm nhận được nỗi mất mát của cậu, “Bà nội nói cũng có lý, Phong Thiếu An, ngươi phải biết mình không đủ thông minh. Chiến trường hỗn loạn, đầy rẫy nguy hiểm, đầu óc không nhanh nhạy thì không thể dẫn quân đánh giặc, hiểu chưa?”
Phong Thiếu An khịt mũi rồi nói: “Phái Nhi biết, nhưng Phái Nhi vẫn muốn ra chiến trường, dù chỉ làm một binh lính cũng được.”
Nhất Luân Nguyệt thầm thở dài, dẫu sao thì cậu cũng là hậu nhân của tướng quân, chuyện bảo vệ quốc gia đã khắc sâu vào xương tủy.
Bỗng nhiên Phong Thiếu An lại ngẩng lên, “Không sao, Phái Nhi là bạn thân của Hoàng đế, đến lúc đó Phái Nhi bảo Hoàng đế đưa Phái Nhi đến quân doanh là được.”
“Hoàng đế?” Nhất Luân Nguyệt cau mày, “Các ngươi thân với nhau lắm sao?”