“Sau đó kết quả của mấy người phụ nữ đó thế nào?”
“Thất bại hết.” Con bé nói bằng giọng điệu như không: “Bố cháu không thích họ. Cháu cũng không thích.”
“Tại sao lại không thích? Bọn họ chắc chắn phải là những người phụ nữ rất can đảm mới có thể hạ quyết tâm muốn tiếp xúc gần với bố của cháu đấy.”
“Cô nói thế là sao? Ý là bố cháu xấu ấy ạ?”
“Ơ kìa. Cô có nói câu nào là chê bố cháu đâu.” Tống Minh Tuệ ha ha cười lên, cảm thấy hai bố con nhà này thú vị quá: “Bố cháu là siêu cấp đẹp trai luôn. Là người đẹp nhất trong số tất cả những người mà cô từng gặp đó.”
Vu Hải Niệm nhíu mày nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngước lên trên.
“Kể cả khi bố cháu có một vết sẹo rất lớn như vậy?”
Đúng vậy, Vu Phùng Cửu có một vết sẹo rất lớn, kéo dài từ mép khoé miệng bên trái cho đến gần mang tai. Nó chính là thứ duy nhất khiến cho khuôn mặt của anh trở nên xấu xí đi.
Nhưng Tống Minh Tuệ không hề thấy nó khó nhìn một chút nào, thậm trí, cô còn thấy tò mò hơn về anh.
Cô muốn biết nguồn gốc của vết sẹo ấy, biết nhiều hơn về cuộc sống của anh, tìm hiểu ở anh rằng tại sao, cô luôn cảm thấy thật thân thuộc như vậy mỗi khi được thấy anh.
Kể từ khi gặp nhau cho đến bây giờ, chưa từng có một lúc nào cô ngơi nghĩ về anh cả.
Cứ giống như, mục tiêu cô trở về Trung Quốc không chỉ là hoàn thành những bản hợp đồng với lợi nhuận khổng lồ nữa, mà còn là để chinh phục cái con người khó tính kia.
“Bố cháu chính là kiểu người mà cô thích đó.”
Tống Minh Tuệ mỉm cười hì hì.
“Cháu có biết mẫu người mà bố cháu thích là gì không?”
Vu Hải Niệm thực sự rất bất ngờ về Tống Minh Tuệ, cô khác hoàn toàn với những người phụ nữ trước đây mà cô bé đã từng gặp.
Trông cô không giống như tiếp cận với Vu Phùng Cửu là vì bất cứ một mục đích không chính đáng nào cả, cũng không hề e dè hay sợ sệt bố cô.
Cô bé có cảm giác rằng, nếu ngày hôm nay vẫn không thể tiến triển thêm được mối quan hệ với Vu Phùng Cửu, chắc chắn Tống Minh Tuệ sẽ mặt dày mà đứng chờ ở cổng trường mỗi ngày luôn.
Cô rất kiên trì, bởi vì cô thực sự rất muốn gặp Vu Phùng Cửu.
“Hôm nay trời nóng quá ta.” Vu Hải Niệm lấy tay lau trán rồi chỉ về phía quán kem bên phía đường đối diện: “Cô cho cháu một cốc kem rồi cháu sẽ nói cho cô biết gu phụ nữ của bố cháu như thế nào.”
“Thật sao?!”
Tống Minh Tuệ mở lớn mắt nhìn Vu Hải Niệm, không chần chừ gì thêm nữa mà ngay lập tức kéo cả hai đi vào quán kem đó.
Bé Xoài đã có bố của nó lo rồi, cô chẳng cần phải để tâm nhiều để làm gì cả.
Vu Hải Niệm gọi một cốc kem va-ni, suốt cả quá trình nó ngồi thưởng hức vị ngon của kem tươi, Tống Minh Tuệ đều ngồi chống cằm ở bên phía bàn đối diện, đôi mắt tràn ngập niềm mong chờ.
“Nói đi nói đi! Bố cháu thích người như thế nào?”
“Cô đợi cháu một chút, ăn nốt miếng này đã ạ.”
“Xì! Ăn nhanh lên đi chứ!”
Tống Minh Tuệ ngồi sốt ruột chờ con bé ngậm thìa kem cuối cùng vào trong miệng, lúc này đã nôn nóng lắm rồi, chỉ chờ đến đúng giờ khắc này thôi.
“Bố cháu thích người như thế nào vậy?”
“Cô muốn biết bố cháu thích kiểu người phụ nữ như thế nào có đúng không. Thực ra cũng chẳng khó đoán như cô nghĩ lắm đâu.”
Nó khoanh tay trước ngực, khuôn mặt nghiêm túc nói.
“Đơn giản lắm. Bố cháu chỉ yêu mỗi mình cháu thôi.” Con bé chỉ thẳng vào mặt mình.
“… Hả?”
“Cảm ơn vì cốc kem của cô. Tuy rất lấy làm tiếc nhưng trên đời này bố cháu chỉ yêu mỗi một mình cháu mà thôi. Đó là người còn sống, nhưng nếu tính cả người hiện tại đang không rõ tung tích nữa thì còn có người mẹ đã đẻ ra cháu. Nói tóm lại, xin phép nếu cháu có hơi lỡ lời, cô không có cửa đâu.”
Vu Hải Niệm lễ phép cúi đầu chào cô rồi cắm lấy hai quai cặp sách, thong thả bước ra ngoài cửa quán kem mặc cho ở sau lưng của cô bé, khuôn mặt của Tống Minh Tuệ hiện tại đang trông ngờ nghệch ra sao.
“… Ha… Ha ha ha ha!”
Khoé miệng của cô co lên giần giật, sắc mặt cũng tối sầm xuống.
Những đầu ngón tay khẽ khàng dùng lực, cào mạnh ở trên lớp bọc da của ghế ngồi trong quán kem.
Đây là lần đầu tiên, cô gặp phải hiện tượng “kinh doanh lỗ” như thế này đấy.
Kể từ khi Tống Minh Tuệ cô đây lên nắm quyền cao nhất của tập đoàn MasterWorld, chưa một lần nào tập đoàn khổng lồ này có nguy cơ phá sản cả.
Giá trị hiện trường của MasterWorld hiện tại là hơn hai trăm tỷ đô la Mỹ và có xu hướng luôn tăng trưởng khi ở dưới quyền điều hành của cô.
Những đối tác kinh doanh của cô chưa từng một lần dám khinh thường cô như thế cả, vậy mà con bé này dám cho cô ăn một vố lừa như thế sao?
Được… được lắm!
Đợi đấy đi! Khi bà đây lên làm mẹ của nhóc, mỗi ngày bà đây sẽ tét năm mươi cái vào mông nhóc để trừng phạt!