“Khụ khụ khụ khụ khụ!” Ưng Sở vội vàng hắng giọng ho lên để giải vây, vừa gấp gáp cúi đầu chào anh: “Vu tổng! Chào buổi sáng ạ! Tiện ngài có cho phép tôi được hỏi không khi tại sao mình lại ở đây không ạ?”
Vu Phùng Cửu cũng đã quay trở lại với biểu cảm lúc ban đầu, chỉ nhàn nhạt cất giọng.
“Đây là nhà tôi. Vì tối qua cậu say quá, sếp cậu nhờ tôi đưa cậu về. Tôi không biết nhà cậu, cũng không chắc để cậu ở trong khách sạn có ổn không nên đưa về nhà tôi nằm một đêm.”
Ưng Sở làm ra vẻ mặt: “Tôi hiểu rồi!” rồi cúi đầu cảm ơn Vu Phùng Cửu, đeo lại giày rồi tạm biệt anh vội vã rời đi.
Lúc đi ra ngoài bậu cửa, bỗng anh ta nhìn thấy một đôi giày màu trắng được để ngay ngắn ở gần đấy.
Đôi giày thể thao ấy khác với những đôi giày da khác, nhỏ hơn rất nhiều và trông có vẻ rẻ tiền hơn, hoạ tiết cũng rất đơn giản, không tinh xảo như những đôi giày kia. Dây giày có màu đỏ.
Hình như… là đôi giày của nữ.
Chẳng hiểu sao, anh ta trông rất quen mắt.
Ưng Sở chỉ dám suy đoán đến đó rồi rời đi ngay, chuyện của người ta, anh ta không dám bới móc nhiều, không những vậy đây còn là chuyện đời tư của một nhân vật lớn là Vu Phùng Cửu nữa.
Nói chung, anh ta đắc tội không nổi với Vu Phùng Cửu đâu.
Ưng Sở nhẹ nhàng đóng cửa lại để không tạo ra tiếng động lớn rồi rời đi, Vu Phùng Cửu nhìn cánh cửa nhà đã đóng lại, rồi uống thêm một ngụm cà phê nữa.
Đã nguội đi rồi.
Anh đặt cốc cà phê lên bàn trà, hai tay đút vào túi quần thể thao thoải mái, đôi cẳng chân dài miên man tiến đến mở cửa căn phòng ngủ chính của anh.
Như đã từng được nói đến từ trước, Vu Phùng Cửu không thích có bất cứ thứ gì xâm phậm hoặc có mặt ở trong lãnh thổ của anh.
Nhưng vì Hướng Đường Nghi nên anh mới miễn cưỡng để cho Ưng Sở vào trong nhà mình, nhưng chỉ được ở trong phòng cho khách mà thôi, không được đi lại ở những nơi khác.
Nhưng riêng với mình cô, anh lại để cô nằm ở trong phòng riêng của anh – hay còn là vùng cấm địa của riêng mình anh, để cho cô nằm trên chiếc giường của mình.
Hướng Đường Nghi là tất cả tình yêu và sự chiếm hữu của anh, đương nhiên cô luôn có một vị trí rất lớn ở trong tâm trí của anh.
Vu Phùng Cửu ngồi xuống bên cạnh chiếc giường lớn, nhẹ nhàng vén lên mái tóc đang rơi xuống sườn má của cô.
Hướng Đường Nghi nằm nghiêng người, khuôn mặt thể hiện lên sự mệt mỏi, ở bên dưới hai mi mắt là một quầng thâm nhàn nhạt.
Ở khoé mắt hơi sưng lên, đó là vì tối qua cô đã khóc rất nhiều.
Cả cơ thể của cô đã được Vu Phùng Cửu dùng khăn ẩm lau qua, giờ chỉ còn lại những vết hôn nhàn nhạt ở trên da.
Anh không mặc đồ cho cô, đặt cô nằm ở bên trong chiếc chăn được may bằng vải Ai Cập mềm mại, thoải mái.
Vu Phùng Cửu thật sự yêu thích những khoảng thời gian được ở bên cô, giá như anh có thể giam cầm cô mãi để cô chỉ ở bên anh.
Anh có thể làm vậy, xích cô lại, chỉ để cô sống ở trong một căn biệt thự rộng lớn – một nơi mà anh xây riêng chỉ để cho hai người. Nhưng anh đã không làm vậy.
Vu Phùng Cửu biết là cô thích ánh sáng, thích mặt trời, thích tự do và thích được đưa đi chơi. Một ánh dương nhỏ dễ thương như thế thì không nên đem cất đi ở trong một nơi tối tăm.
Anh sẽ cố gắng để Hướng Đường Nghi tự quay trở về bên anh, nói yêu anh và ở bên anh, thuộc về anh như trước kia.
Mãi mãi không rời xa.
Sự việc ngày hôm qua, anh không hề hối hận với quyết định này để có được cô.