Hướng Đường Nghi đang cặm cụi gõ nốt bản báo cáo kết quả học tập nhóm, nghe thấy một bạn nữ cùng phòng nhắc đến Ưng Sở, cô vội lưu văn bản lại rồi gập máy tính xuống, đeo dép rồi chạy ra khỏi cửa phòng ký túc xá.
Bạn nữ đó thấy cô vội vàng như vậy, cười trêu.
“Đi từ từ thôi! Người ta có đi mất đâu mà vội?”
Hướng Đường Nghi chạy xuống dưới sân của ký túc xá nữ, ở dưới tán cây lớn, Ưng Sở mặc một bộ vest đen chờ cô.
Năm nay là năm cuối anh học ở trường nên đã bắt đầu đi thực tập ở ngoài trường để chuẩn bị tự lập nghiệp, nên thời gian gặp nhau cũng không nhiều như trước.
Nhưng chắc chắn nếu có thời gian, anh đều sẽ đến tìm cô bằng mọi cách.
“Đường Nghi!”
Vừa mới thấy cô, Ưng Sở đã đi đến, vui vẻ ôm chằm lấy cô vào trong lòng mình.
Anh vuốt ve lên sống lưng mềm mượt của cô, tận hưởng hít lấy mùi thơm trên mái tóc vẫn còn ươn ướt vừa mới gội của cô.
“Ngày hôm nay em thế nào? Buổi học ở trên giảng đường có ổn không?”
“Ừm, vẫn như thường ngày thôi.”
Hướng Đường Nghi cũng ôm lấy Ưng Sở.
“Thế còn anh? Hôm nay trông anh có vẻ vui. Công việc thực tập có gì mới à?”
“Ừ!” Ưng Sở khanh khách cười: “Hôm nay ở công ty anh được sếp lớn khen ngợi, ông ấy nói sẽ cho anh đến dự cuộc họp mặt với những nhà lãnh đạo của những tập đoàn lớn trong nước. Anh sẽ học thêm được nhiều kinh nghiệm của họ!”
Hướng Đường Nghi chúc mừng anh, đầu cô vùi vào trong lồng ngực của Ưng Sở.
“Sau này anh có thể sẽ bận việc hơn, nhưng đừng quên chăm sóc cho mình đấy.”
“Ừ, anh biết mà.”
Ưng Sở yêu chiều nhìn khuôn mặt xinh đẹp quan tâm của cô, bỗng chốc trong lòng thấy nôn nao, muốn hôn cô.
Hướng Đường Nghi thấy bỗng chốc Ưng Sở cúi đầu xuống, đột ngột, trong đầu cô xuất hiện một khuôn mặt khác.
Như có một luồng điện giật mạnh ở trong người, Hướng Đường Nghi vội vã lẩn tránh cái hôn ấy của Ưng Sở.
Trước ánh mắt kinh ngạc kèm theo thất vọng của anh, cô chỉ biết vội quay mặt đi, mấp máy môi.
“Ở đây có nhiều người, bị bắt gặp thì không hay mấy đâu. Thôi anh về nhé, làm việc cả ngày rồi có mệt lắm không? Anh đợi một chút, em nấu chút đồ rồi đưa đến nhà cho anh.”
Ưng Sở biết cô vẫn còn ngần ngại trong mối quan hệ hẹn hò với anh, nhưng anh quá mức yêu cô nên luôn kiên nhẫn chờ đợi, không phải vội.
“Không cần đâu, anh ăn cơm với mấy người đồng nghiệp khác rồi. Đường Nghi ngủ ngon nhé, đừng học cố rồi thức đêm, anh xót.”
Ưng Sở xoa đầu Hướng Đường Nghi rồi vác áo lên vai, thong dong rời khỏi khu kí túc xá sinh viên.
Hướng Đường Nghi vẫn còn đứng nán lại ở trong sân, nhìn theo bóng lưng cao lớn dần biến mất, đi đến cổng kí túc xá, còn đứng lại rồi quay đầu vẫy vẫy tay với cô.
Cô xoa xoa hai tay vào với nhau, thở ra một hơi.
Bên trong đôi mắt cô hiện lên một sự buồn rầu.
Đôi khi… Cô lại nhớ đến người ấy.
Hướng Đường Nghi không thể phủ nhận rằng cô vẫn còn rất lưu luyến bóng hình năm xưa.
Cô từng đứng ở trong một con phố xa lạ, một môi trường xa lạ, giữa muôn vàn những con người lạ lẫm… Nhưng đến cả một bóng hình của người ấy cô cũng không bao giờ có thể tìm lại.
Bây giờ cô đã lớn hơn, vào đại học, mười tám tuổi, và còn hai năm nữa là sẽ đủ hai mươi.
Nhưng không thể chờ người ấy đến và cầu hôn mình được nữa.
Trong ngày trước khi cô rời khỏi Vu gia, cô đã thề với Vu Khải Liễm rằng cô sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, coi như là đã chết trong cuộc sống của anh.
Cô nên quên anh thôi.
Ưng Sở bây giờ mới là cuộc sống của cô.
Hướng Đường Nghi đứng thêm một lúc nữa, rồi quay trở lại phòng mình.