“Không có gì không hay hết, dù sao công tử nhà chúng tôi cũng có tiền, không ngại nhiều thêm mấy cái miệng đâu.”
Mặc Khuynh Thành hai tay ôm ngực, trêu tức nhìn Lê An An. Nếu bản thân cô nhớ không lầm, cô ấy chỉ có lúc tự mình giẫm phải phân ngựa hoặc là lúc trêu chọc mới có thể gọi cô là công tử, người này, nói chuyện trái lại không có khách khí, nhưng tâm tư nhỏ này cô liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
Vẻ mặt Lê An An không sao cả trong lòng thầm nuốt nước miếng, tầm mắt kia thỉnh thoảng rơi trên thân mình mặc dù không mãnh liệt, nhưng như mang châm đâm vào người, nhưng dù thế này, cô cũng không thể biểu lộ một chút không thích hợp, cẩn thận nhìn đám người Lý Lợi nơi nào đó một cái, lại, vừa thu hồi tầm mắt lại.
Mình cho dù bị trừ tiền lương, cũng không thể để cho cơ hội dễ dàng như vậy chạy mất được.
Cường Tử nghe được như vậy nhìn khuôn mặt Mặc Khuynh Thành cười như không cười, không xác định hỏi: “Thật sự có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể, mọi người không cần lo lắng, huống hồ nhiều người càng thêm náo nhiệt, có phải hay không, công tử?”
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Lê An An mang theo nụ cười nịnh, ánh mắt nhỏ không ngừng nháy nháy, bên trong lóe ra khát vọng khiến cho Mặc Khuynh Thành nhìn thấy dở khóc dở cười.
Cô ấy thậm chí có một mặt như vậy!
“Ừ.”
Nhẹ nhàng nói một cái, khiến cho Lê An An nghe được tiếng khói lửa nở rộ.
Bắt tay nắm tay đặt lên trên bờ môi ho nhẹ vài tiếng, che đi khóe miệng cong lên.
“Khụ khụ, thấy chưa, công tử đều đã đồng ý rồi, mọi người cũng không cần từ chối nữa!”
Tống Tiểu Bảo bên cạnh cô nhìn cô có chút kì quái, Lê An An hôm nay làm sao vậy?
Cậu bất động thanh sắc quan sát đến ánh mắt của cô, rốt cục cũng phát hiện chỗ không thích hợp.
Tuy ánh mắt của cô ấy là nhìn về phía mọi người, nhưng chỉ cần quan sát cẩn thận vẫn là không khó phát hiện ra chỗ không đúng của cô ấy.
Từ từ rũ tầm mắt xuống, bên trong lóe lên ánh sáng rồi biến mất, nhanh đến bắt không kịp.
Xem ra có người động tâm rồi.
Nhưng mà làm hại bạn cậu, dù thế nào cũng không thể để sự tình quá mức thuận lợi.
“An An nói không sai, mọi người không cần từ chối, đều là người một nhà, nhưng mà tôi cảm thấy được vẫn là nên chia người ra ăn thì hơn, nếu không thì kết cục cực ky thảm thiết.” Vừa nói, ánh mắt nhỏ không ngừng liếc Lê An An, sợ mọi người không biết cậu đang nói tới ai.
Lê An An chán nản, nắm chặt quả đấm giận trừng Tống Tiểu Bảo, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi hận không thể xé cậu ra.
Nhưng lý trí đã cứu vớt lửa giận của cô.
Không được kích động, anh ấy vẫn đang ở chỗ này, phải thục nữ, thục nữ.
Hít sâu, nhớ lại bộ dạng diễn trò của Mặc Khuynh Thành ngày thường, khóe miệng cong cong, không chút để ý nói: “Mọi người đừng nghe Tống Tiểu Bảo nói bậy,n nào có khoa trương như thế.”
Mấy người Lý Lợi cũng biết ý của Tống Tiểu Bảo, tùy ý cười.
“An An, Tiểu Bảo đâu có nói bậy, tôi đúng là thường xuyên nghe bọn họ than oán đấy.”
“Cường Tử, cậu nói vớ vẩn cái gì vậy, An An bọn họ không phải có thể ăn sao, đều nói ăn được là phúc, vừa thấy An An liền thấy là người có phúc rồi!”
Khóe miệng Lê An An giật giật, nhìn dáng người của mình, không tồi, không biến dạng, như thế lời anh ta nói có phúc khẳng định chính là ý trên mặt chữ rồi.
Mặc Khuynh Thành trực tiếp vùi mặt trong lòng Mặc Dận, thân thể run run.
Không thể tưởng tượng được Lê An An cũng có một ngày như vậy, xem ra đích thực quá mức nghiệm rồi!
Mặc Dận vô thanh ôm lấy eo của cô, lại vẫn tri kỉ vỗ về phía sau lưng, đề phòng cô cười quá mức biến thành đau bụng.
“Cường Tử, cậu không nói chính là không cần nói gì, An An đương nhiên có phúc, bằng không sao có thể theo chị dâu của chúng ta được!”
Lý Lợi chuẩn bị đánh một cái vào sau ót Cường Tử, đáng tiếc bởi vì chênh lệch chiều cao, chỉ có thể đánh lên bả vai.
Cường Tử mặc áo sơ mi khó che lại bắp thịt trên người cậu ta, cậu ta yên lặng liếc nhìn Lý Lợi một cái, phòng chừng chính mình bị đánh tiếp, cậu ta có thể bị mất một cái mạng hay không.
Lý Lợi bị cậu ta nhìn thấy có chút sợ hãi, cẩn thận cách xa một chút, ảo não thầm mắng, bản thân thật sự là vết sẹo đã quên đau rồi, chụp ai không chụp lại chụp phải đại ngốc này, vẫn là nên tránh xa ra một chút thì hơn.
Trái lại Lê An An không có chú ý tới động tác của anh ta, nghe xong lời cậu ta nói, có chút không đỏ mặt nói: “Vận khí của tôi đúng là không tệ, gặp được người bạn thân như Mặc Khuynh Thành, không chỉ có kéo tôi nhiệt tình với học tập, lại vẫn còn giải quyết vấn đề công việc của tôi.”
Mặc Khuynh Thành vì cô trong lòng bổ sung một câu: Quan trọng nhất là, lại vẫn còn giải quyết vấn đề chúng thân.
Những người khác cười hắc hắc, quay đầu nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, lại bị cảnh tượng ngược cẩu độc thân biến thành phẫn nộ cúi đầu.
Hai người này có thể chú ý một chút hoàn cảnh không, bọn họ ở đây đều là cẩu độc thân, không biết hiện tại cẩu lương cực kì quý sao!
Trước kia Lê An An phản ứng kịch liệt lần này trái lại không có cảm giác gì mấy, ánh mắt cô chỉ là có chút hâm mộ, sau đó cẩn thận nhìn về phía bóng dáng kia, nếu là anh ấy cũng có thể đối với mình như vậy thì tốt rồi…
Nhưng mà ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, đã bị cô vứt bỏ.
Hiện tại không nên nghĩ tới chuyện nữ nhi tình trường, chính là tự tìm phiền não thôi.
“Được rồi, chúng ta không cần đứng ngăn ở cửa nữa, lần này tuy Khuynh Thành trở về an toàn, nhưng tôi nghĩ chuyện này chỉ mới bắt đầu, chúng ta vẫn có rất nhiều chuyện phải làm.”
Đều nói thật sự lên người đẹp nhất, lời này đặt ở trên người Lê An An cũng không thấy điều này, cũng áp dụng.
Mọi người nghe xong, cũng thu hồi thanh thản trong lòng, thật sự suy nghĩ.
Chuyện xảy ra buổi sáng hôm nay tuy bọn họ biết không tính là quá nhiều, nhưng nội dung đại khái vẫn là hiểu hết, Tang Nhất Cầm này bọn họ có biết, từ lúc khai giảng đã luôn đối đầu với chị dâu, về sau bị người ta bắt vào bệnh viện tâm thần, tuy không biết người đó là ai, nhưng bọn họ cảm thấy được làm gọn gàng như vậy, sự tình phía sau liền trở nên vô cùng dị thường.
Một người đem Tang Nhất Cầm biến thành người thay anh ta nói chuyện, nói một đống mạc danh kì diệu, cuối cùng lại đem chị dâu tới cho cục cảnh sát…
“Chị dâu, sao cục cảnh sát lại khinh địch thả chị ra ngoài vậy?” Lý Lợi có chút nghi ngờ hỏi, đừng trách anh ta nghĩ nhiều, theo tình huống Lê An An nói xuống, không có đạo lý người vừa vào cục cảnh sát lại nhanh chóng được thả ra như vậy.
Mặc Khuynh Thành cảm giác được tầm mắt lo lắng bên cạnh, vô thanh an ủi, rồi nói: “Người sau lưng cực kì xảo quyệt, không chỉ khống chế Tang Nhất Cầm, đến cả Đại Đội trưởng cục cảnh sát cũng khống chế được.”
“Vậy không phải rất nguy hiểm không?” Lê An An không nghĩ tới bản thân cô không đi cùng liền xảy ra chuyện như vậy, có chút ảo não, nếu là cô kiên trì thêm, có phải bọn họ có thể ra ngoài nhanh hơn không.
Như là nhìn ra suy nghĩ của cô, Hứa Tịnh nói: “Thời điểm đi vào cảm giác rất nguy hiểm, mấy người cảnh sát đó một chút cũng không bận tâm để chúng tôi đi cùng công tử, về sau Đại Đội trưởng kia mang chúng tôi tiến vào phòng thẩm vấn, dựa theo lệ thường mà hỏi, mãi đến…”
“Mãi đến lúc một tiếng điện thoại vang lên, ông ta liền trở nên không giống bình thường.”
Người ở đây không phải là người ngốc, tuy chỉ nghe có mấy câu khái quát đơn giản, nhưng nguy hiểm trong đó bọn họ không cần nghĩ cũng biết.
Có người hỏi: “Người kia rốt cục là khống chế thế nào, ở trường học thì dễ, nhưng dưới hoàn cảnh của cục cảnh sát như vậy, anh ta khống chế thế nào?”
Không sai, vấn đề này cô cũng rất nghi ngờ, ở trường học nói ra thì rất dễ, người ở hiện trường lúc ấy rất đông, chỉ cần cẩn thận trốn ở giữa, liền không có người chú ý đến, nhưng cục cảnh sát lại khác, huống hồ bọn họ là ở trong phòng thẩm vấn, ngoại trừ bốn người ra, liền không có những người khác…
Từ từ!
“Camera!”
Hai tiếng hô đồng thời vang lên.
Mặc Dận cùng Mặc Khuynh Thành nhìn nhau một cái, bên trong mắt lóe lên ánh sáng sung sướng.
“Camera, chẳng lẽ anh ta xâm nhập vào hệ thống của cục cảnh sát?”
“Tôi giờ liền đi điều tra xem có dấu vết xâm nhập hay không.” Dịch Thần quyết đoán nói xong.
“Tôi và cậu cùng đi!”