Khả năng sợ buồn này đúng là rất giống Mặc Dận, không lẽ anh cũng dùng chiêu này đối phó với mình?
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt cười mỉa, “Dận, không phải anh nói muốn em lau đầu cho anh sao, trên người đều đã ướt rồi, em thuận tiện lau giúp anh.”
Nụ cười khóe miệng Mặc Dận càng thêm sâu sắc, nhìn Mặc Khuynh Thành ánh mắt mơ hồ bất định, từ từ cúi đầu, thanh âm trầm thấp vang lên.
“Cục cưng, vậy em đem trên thân anh cũng lau đi?”
“Oanh.”
Ánh mắt Mặc Khuynh Thành đột nhiên tỏa sáng, nhìn cơ bụng sáu múi ở trước ngực, tay không tự chủ được an ủi đi lên.
“Oa!”
Lúc này, một bóng dáng phá tan bầu không khí kiều diễm của hai người.
18 chẳng biết lúc nào nhảy đến chỗ giữa hai người, miệng nhỏ cắn lên trên khăn lông.
“18!”
Hai người nhìn động tác của nó, lớn tiếng hô lên.
Nhưng mà 18 như là không có nghe được tiếng của bọn họ, cắn khăn tắm xong rồi lôi kéo ra.
Mặc Khuynh Thành thuận tay không kịp che ánh mắt 18 lại, lại khiến cho bản thân nhìn thấy toàn bộ ở trước mắt.
Hai mắt cô mở lớn,đuôi miệng, ánh mắt lạc ở mặt trên, một giây cũng không buông tha.
Mặc Dận thảnh thơi lấy khăn tắm về, vẻ mặt sâu xa.
“Cục cưng, xem đủ chưa?”
Mặc Khuynh Thành theo bản năng lau khóe miệng một chút, ý bất mãn được thấy vậy mà chỉ có vài giây.
“Đương nhiên không thấy đủ, đây chính là tính phúc sau này của em đó.”
Khóe miệng Mặc Dận toét ra, một bộ “Trẻ nhỏ dễ dạy”, nhàn nhạt nói: “Cục cưng, em giờ có giác ngộ như vậy, cũng không uổng phí anh kìm nén lâu như vậy.”
Mặc Khuynh Thành khóe mắt cong lên, cười hắc hắc, cũng không nói thêm gì.
Tang gia.
Tang Nhất Cầm nhìn trên internet lấy vận tốc ánh sáng truyền tin tức, hưng phấn tay gắt gao nắm chặt bàn.
“Mặc Khuynh Thành, tôi ngược lại muốn nhìn xem cô có bao nhiêu bản lĩnh, áp chuyện xấu này xuống!”
“Ong ong.”
Cô ta nhìn đến dãy số quen thuộc gọi tới, thần tốc bấm nghe.
“Alo, tôi đã làm theo lời cô nói truyền tin tức ra ngoài, sau đó tôi nên làm thế nào?” Cô ta dường như thấy được thành công, chỉ cần túm hạ Mặc Khuynh Thành, không chỉ có cô ta không có việc gì, mà cha mẹ cô ta cũng không cần lo lắng Mặc gia trả thù nữa.
Đáng tiếc Quảng Y phía đối diện lại cười lạnh một tiếng.
“Tang Nhất Cầm, cô nghĩ quá ngây thơ rồi, chỉ chút đả kích ấy, với Mặc Khuynh Thành mà nói không đáng kể chút nào, trái lại là cô đấy, cô nhanh chóng xóa sạch dấu vết đi, nếu không chờ tới lúc cô ta tìm ra cô là người đưa tin lên, tôi cũng không cứu được cô nữa rồi.”
Một gáo nước lạnh trực tiếp đổ lên trên người Tang Nhất Cầm, dập tắt ánh lửa vui sướng trong lòng cô ta.
“Vậy cô nói phải làm sao bây giờ, nếu để cho cô ta tra ra được, tôi nhất định phải chết hả?”
Quảng Y ở phía bên này đáy mắt tràn ngập châm chọc, muốn để cho mình giúp cô ta, a, tất cả giá trị lợi dụng lần này đều đã dùng hết lên việc phát tin lên rồi, nhưng mà…
Cô ta nhẹ nhàng trấn an: “Cô cũng không cần phải sợ hãi, tôi nghĩ bọn họ tạm thời không tìm thấy cô đâu, để tôi bảo người ta làm cho máy cô nhiễm virut, đến lúc đó cho dù bọn họ tra ra được cô, cũng sẽ nháy mắt liền tan vỡ.”
Tảng đá lớn trong lòng Tang Nhất Cầm buông xuống được một nửa, nhưng vẫn là có chút lo lắng hỏi: “Cô xác định bọn họ tạm thời không tìm được tôi?”
Quảng Y không kiên nhẫn nói: “Nếu như không tin, liền tự mình giải quyết đi.”
“Ai, tôi không phải…”
“Tút tút tút tút…”
Lời Tang Nhất Cầm còn chưa nói hết, đã bị Quảng Y cúp điện thoại, lại gọi lại một lần, nhưng số máy đã báo tắt rồi.
Tại sao có thể như vậy, không lẽ cô ta thật sự không giúp mình rồi hả?
Tang Nhất Cầm càng nghĩ càng sợ hãi, lúc này màn hình máy tính chợt tối đen, trên màn hình nhảy ra một câu: Tang Nhất Cầm, quân huấn không có phản ứng cô, xem ra lá gan của cô lại lớn rồi.
“Bốp!”
Điện thoại trong tay cô ta chợt rơi tự do, cô ta cũng mặc kệ, bước nhanh đi lên phía trước, hướng về phía màn hình gào thét: “Mày là ai, dám ở chỗ tao giả thần giả quỷ!”
Trên màn hình lại xuất hiện một câu: Tang Nhất Cầm, không cần lừa mình dối người tiếp nữa.
Cô ta lui lại một bước, miệng nỉ non: “Không có khả năng, cô ta không phải đã nói mình sẽ không bị tìm đến sao, chẳng lẽ là lừa gạt mình?”
Màn hình: Cô ta là ai?
Tang Nhất Cầm hừ lạnh một tiếng: “Mày muốn tìm ta người sau lưng tao sao, tao nói cho mày biết, cho dù tao chết, cũng sẽ ở dưới địa ngục nhìn xem mày bị người kia từ từ hành hạ cho đến chết!”
Nói xong, cô ta liền đem máy tính trực tiếp đập bể trên mặt đất.
Mặc Dận nhìn màn hình máy tính đối diện đen ngòm, yên lặng khép lại.
Cô ta trong miệng Tang Nhất Cầm, rốt cục là ai?
Mà Tang Nhất Cầm đập nát máy tính xong cả người như là bị điên, tiếp tục đập nát đồ đạc trong phòng.
“Ha ha ha, Mặc Khuynh Thành, cho dù tôi chết cũng phải lôi cô cùng xuống địa ngục!”
Tiếng rống giận dữ vang lên, hù dọa chim nhỏ trên cây.
Cô ta đi bộ đi đến trên nóc nhà, mắt nhìn mặt đất, từ từ ngã về phía trước.
“Rầm!”
Mặc Khuynh Thành lại vẫn đang ở nhà nhàn nhà chơi với 18, vẻ mặt một chút cũng không bị lời đồn đãi bên ngoài làm cho ảnh hưởng.
“Cục cưng.” Sắc mặt Mặc Dận có chút có coi từ trên lầu đi xuống.
“Làm sao vậy?”
“Tang Nhất Cầm nhảy lầu rồi.”
Tay Mặc Khuynh Thành đang vuốt ve 18 dừng lại một chút, sau đó khôi phục bình thường.
“Cô ta nhảy lầu?” Cô một chút cũng không tin Tang Nhất Cầm tự nhảy lầu.
Mặc Dận gật gật đầu, “Anh cũng không tin, nhưng mà có phóng viên tận mắt nhìn thấy cô ta từ mái nhà biệt thự nhảy xuống.”
“Cho nên những phóng viên này đều cho là em ép cô ta nhảy lầu?” Cảnh tượng như vậy, giống với thời điểm Văn Tư Tư tự sát.
Mặc Dận cũng nghĩ tới chuyện này, hai người đều bất hòa với cục cưng, cách chết đều rất giống nhau, muốn nói trùng hợp anh cũng không tin.
Mặc Khuynh Thành vỗ vỗ hai tay đứng lên, nói: “Đi thôi, chúng ta nhìn xem Tang Nhất Cầm nhảy lầu có chết không.”
Mặc Dận ôm lấy eo của cô, quay đầu nhìn 18 muốn đi theo nói: “Ở nhà trông nhà.”
“Oa.”
“Oa cũng vô dụng, đi thôi.”
Mặc Khuynh Thành nhìn bộ dạng đáng thương tội nghiệp quỳ rạp trên mặt đất của 18, trong lòng yên lặng cầu nguyện cho nó.
18 à 18, ai kêu con chọc giận kim chủ đâu, phải biết rằng đồ ăn sữa tắm đều là anh ấy chuẩn bị cho con đó.
Hai người rời khỏi Mặc gia, trực tiếp đi tới bệnh viện.
Mới vừa tới cửa bệnh viện, bọn họ đã bị một đoàn phóng viên vây quanh.
“Mặc Khuynh Thành, cô có thể nói chút quan điểm về chuyện Tang Nhất Cầm nhảy lầu không?”
“Mặc Khuynh Thành, người đối phó với cô Văn Tư Tư với cả Tang Nhất Cầm, đều đã lựa chọn cách giống nhau, chẳng lẽ đúng chân tướng di thư viết như vậy, là bị cô bức tử?”
“Sáng sớm hôm nay trên mạng truyền tin cô cùng một người đàn ông thần bí thân thiết cùng một chỗ, có thể nói cho chúng tôi biết, người đàn ông thần bí đó có phải là người Tang Nhất Cầm thích hay không?”
Mặc Khuynh Thành dừng bước lại, lạnh lùng nhìn người phóng viên nói ra lời nói này.
“Trước chuyện của Giải trí Trân Toa không có cảnh báo nổi các người sao, giờ lại chạy đến trước mặt tôi tìm đường chết rồi hả?”
Phóng viên Giải trí Lỗi Thạch mặt hơi hơi đỏ lên, không biết mình nên tiếp tục hỏi hay là ngậm miệng lại.
Hiện trường một mảnh yên tĩnh.
Mặc Khuynh Thành nhìn bọn họ một cái, nói: “Các người cũng nói rồi, đây là chuyện mới xảy ra sáng sớm nay, lại nhìn mấy hôm trước đi, quân huấn vừa kết thúc tôi liền tổ chức sinh nhật, nào có thời gian phản ứng những thứ tôm tép nhãi nhép này.”
“Vậy hôm nay cô tới là vì cái gì?”
Hai tay Mặc Khuynh Thành liền vuốt vuốt nhún vai xuống, “Tôi tới nơi này chỉ là vì hỏi thăm mà thôi, dù sao cũng là bạn học, cô ta tuy làm ra một đống chuyện có lỗi với tôi, nhưng tôi còn muốn tận lực một chút.” Dù sau nếu là cô ta đã chết, bản thân sao có thể tìm ra được người sau lưng cô ta rốt cục là ai được.
Các phóng viên: “…” Những thứ này đường hoàng mà nói, cho dù là bọn họ, đều đã cảm thấy quá giả rồi.