“Văn Cẩm, đầu năm nay cảm thấy hổ thẹn không thể so với ăn cơm.”
“…”
Thanh âm trong điện thoại nhất thời im bặt.
Mặc Khuynh Thành khinh thường nói: “Văn Cẩm, nếu là cô chỉ có chút chuyện ấy mà đã không chịu nổi, chứng tỏ cô còn quá đơn thuần rồi.”
Văn Cẩm đầu bên kia lộ vẻ mặt thất bại, “Mặc Khuynh Thành, tôi một chút cũng không đơn thuần!” Là cô quá thô bạo rồi.
“Tôi biết cô không đơn thuần, cô không cần cường điệu như vậy.”
Văn Cẩm: “…” Cô có thể tiến lên làm thịt người này không?
Đáp án hiển nhiên là không thể.
Tiếng đóng cửa rất nhỏ vang lên.
“Lăn, lăn…”
Mặc Dận đẩy xe đồ chậm rãi xuất hiện trước mặt Mặc Khuynh Thành.
“Ùng ục…”
“Hì hì, ha ha ha…”
Tiếng cười đinh tai nhức óc có chút không mất tao nhã vang lên.
Mặc Khuynh Thành không hờn giận nói: “Văn Cẩm, muốn cười cười lớn tiếng lên, tiếng cười như vậy quá khó nghe rồi.”
Văn Cẩm vội ho một tiếng, sau đó âm lượng lên cao, “Mặc Dận, anh đừng quản mặc kệ Mặc Khuynh Thành rồi!”
Mặc Dận đang bỏ thức ăn ra mí mắt cũng không nâng lên, nhàn nhạt nói: “Tôi sủng.”
Mặc Khuynh Thành hơi kiêu ngạo nói: “Có nghe hay không, anh ấy sủng.”
“Cô như vậy thật sự tốt sao? Thôi, không nói với cô nữa, không phải cô làm thì có thể người thần bí kia làm rồi.”
Người thần bí.
“Ăn cơm.”
Mặc Dận múc một muỗng cháo tổ yến đưa tới bên miệng cô.
Mặc Khuynh Thành theo bản năng há mồm, nuốt xuống xong mới hỏi: “Dận, anh có biết là ai đối phó với Văn gia không?”
“Anh.”
“Anh làm?”
“Cái gì, người đàn ông của cô làm?”
Mặc Khuynh Thành ngây ra một lúc, sau đó nói câu: “Cúp đây.”
“Ai, từ đã!”
“Tút tút tút.”
Văn Cẩm nhìn màn hình điện thoại tối om, cô còn chưa nói xong mà!
Mặc Khuynh Thành tùy ý bỏ điện thoại sang một bên hói: “Dận, vì sao anh lại đi đối phó với Văn gia?”
“Bọn họ hại em.”
Mặc Khuynh Thành có chút cảm động lại có chút bất đắc dĩ, bản thân vốn không tính buông tha cho mấy người kia, chỉ là sau đấy barb thân liền dến đây, lại vẫn chưa kịp nhớ đến, Mặc Dận liền giúp bản thân xử lý tốt, thật không biết nếu về saunhớ đến, Mặc Dận liền giúp bản thân xử lý tốt, thật không biết nếu về sau lại gặp phải chuyện này, có phải cũng sẽ như vậy không.
Nghĩ như vậy, cô cũng hỏi lên, “Dận, nếu là sau này lại gặp chuyện như vậy, vậy anh làm sao bây giờ?”
“Sẽ không xảy ra lần nữa.”
Chỉ cần về sau phát hiện người nào có ác ý với Mặc Khuynh Thành, trực tiếp bóp chết tại thời điểm nảy sinh, quyết không để cho ác ý đó trưởng thành.
Mặc Khuynh Thành hơi suy nghĩ chút liền nghe ra ý tứ, Mặc Dận như vậy, khiến cho cô không thể không thích.
“Tiếp tục ăn.”
Nói xong cái đề tài này, Mặc Dận tiếp tục tiến hành kế hoạch ban đầu của mình.
Cục cưng vốn là gầy, bây giờ còn không ăn được cái khác, rời khỏi đây vừa vặn nửa tháng,vậy mà gầy đến trên mặt không còn chút thịt nào.
Mặc Khuynh Thành hưởng thụ ăn tiếp, nhìn Mặc Dận hơi hơi nhăn mày lại, tay không bị thương đặt ở trên mặt anh, đầu từ từ tiến lên, môi đỏ hạ xuống đó.
Mặc Dận giật mình ngây ngốc một lúc, sau đó buông mày ra, nở nụ cười.
Mặc Khuynh Thành buông anh ra, nhìn người ngây ngốc cười, hờn dỗi một câu: “Đứa ngốc.”
“Ừ, anh là đứa ngốc của em.”
Không biết như thế nào, hai người vốn dĩ là ăn, đôi môi chạm nhau.
Mặc Dận dán tại non mềm trên môi, thật cẩn thận ôm lấy Mặc Khuynh Thành, chậm rãi đặt xuống giường.
Sức nặng của hai người, nháy mắt làm đệm mềm mại nhún xuống.
Mặc Dận ngửa mặt lên, trịnh trọng đem môi rơi vào cái trán của cô, sau đó từ từ dời xuống, lông mày, đôi mắt, mũi, hai má, sau cùng mới là môi.
“Oanh.”
Hai môi tiếp xúc, toàn thân như điện giật.
Hô hấp Mặc Dận tăng thêm, mặc dù bước cuối cùng không có làm, nhưng trải qua một đêm kia, anh giống như là trúng độc, điên cuồng nhớ lại toàn bộ phát sinh đêm đó.
Dáng người lung linh kiêu ngạo, mặt thấm hồng nhuận, trong mắt mang nước, tóc dài xõa ở đầu giường, có mấy sợi lạc ở trên vai, ngăn cản một chút, lại có vẻ càng thêm hấp dẫn. Thanh âm nhàn nhạt hỗn loạn rất nhiều mị hoặc, càng đừng nói hai chân đang treo ở bên hông rồi.
Toàn bộ tất cả đều kích thích lý trí, cũng là lần đầu tiên phát hiện, lý trí bản thân đúng lúc đối mặt với Mặc Khuynh Thành như vậy liền không chịu nổi.
Đột nhiên, bên hông một trận đau đớn.
Mặc Dận lấy lại tinh thần, nhìn Mặc Khuynh Thành ở dưới thân vẻ mặt không hờn không giận.
“Mặc Dận, anh nhớ tới hồ ly tinh nào!”
Mặc Dận cực kì chân thật nói: “Hồ ly tinh em đấy.”
Mặc Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, “Em là hồ ly tinh? Vậy mà ở trước mặt anh lại còn có thể nhẫn?”
Mặc Dận thật sự bất đắc dĩ, hiện tại đã không thể đem hai chữ mấu chốt dùng trên người cục cưng, mỗi lần bất ngờ không phòng ngự trả lời với biểu đạt trắng ra tâm tư “Em muốn thượng anh”, thật sự là khiến cho anh đáp ứng không xuể.
“Cục cưng, tình cảm của anh, em biết.”
Mặc Khuynh Thành miệng bỏ đi, càng thêm ghét bỏ nói: “Nếu như không hiểu em sẽ nhẫn lâu như vậy sao, anh nói anh xem, em lại không ngại mấy chuyện này, phải muốn cho đến lúc này sao?”
“Anh để ý.” Anh để ý chưa cho em điều tốt nhất, khiến cho em chịu một chút ủy khuất.
Mặc Khuynh Thành cũng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng chôn ở cổ anh, liền bởi vì như vậy, cô mới có thể chỉ nói một chút không có mạnh hơn.
Hai người rất lâu không nói gì, ôm nhau ngủ.
Giữa trưa ngày thứ hai, mọi người nhìn cơm trưa được phát trong tay, không thể tin nổi nhìn Từ Lập.
Đạo diễn Từ, giữa trưa liền ăn cái này?
Từ Lập nội tâm cười khổ, cơm canh mỗi ngày không phải là chính ông có thể quyết định, nhưng mỗi lần Quý Đồng và Hứa Tịnh an bài đều sẽ không quá kém, tình huống hôm nay như vậy, không cần nghĩ cũng biết là đã có chuyện gì xảy ra.
Mặc Khuynh Thành vừa lúc quay xong một cảnh nhìn thấy bộ mặt đau khổ của mọi người, lại nhìn về phía hộp cơm không có mùi vị gì trên tay bọn họ, cảm thấy hiểu rõ, đây là ai đó báo thù cho cô đây.
Mặt ẩn dấu sắc, cười hỏi: “Mọi người đây là làm sao vậy, cầm hộp cơm lại vẫn không ăn cơm, không đói bụng sao?”
Đói a, đói chết rồi, nhưng đồ ăn nóng bỏng này không cần mở ra cũng biết là gì rồi, bảo bọn họ nuốt trôi thế nào đây.
Bất quá Lão hí cốt chính là Lão hí cốt, Sùng Thiệu bĩnh tình mở hộp cơm ra, nói: “Hôm nay đồ ăn cũng không tệ lắm, loãng có dinh dưỡng, mọi người nhanh ăn đi, nếu không buổi chiều liền đói bụng rồi.”
Anh Thiệu, cho dù bọn họ ăn thì buổi chiều cũng vẫn đói thôi!
Mặc Khuynh Thành trộm cười một tiếng, nhìn Mặc Dận mang tới một túi lớn đến, khoa trương nhào lên trước.
“Dận, hôm nay anh làm gì ngon cho em ăn vậy?”
Mọi người ngửi thấy mùi vị thơm ngát, nước miếng trong miệng không ngừng chảy ra.
Mặc Dận như là cố ý, đem một cái bàn ra, bày ra một đống đồ ăn.
“Xì xào.”
“Ùng ục.”
Thanh âm lớn vang vọng cả tổ phim.
Mặc Khuynh Thành nghe được, cười nói: “Mọi người đói bụng mau ăn đi, không cần chờ tôi.”
Mọi người: “…” Đây còn có thể ăn?
Thôi Nghi Giai cười nói: “Cục cưng, em mau ăn đi, bọn chị vẫn còn không đói.” Hiện thấy đồ ăn không tệ, nhưng lúc cô vừa ăn chính mình cũng ăn, mức chênh lệch như lòng sông so với mặt biển như vậy, sẽ chết người.
Mặc Khuynh Thành: “Như vậy sao, em đây ăn trước vậy.”
“Ăn nhiều chút, Mặc Dận mang đến nhiều như vậy mà.” Hu hu hu, nhiều như vậy chừa cho cô ít đi!
“Em cũng không ăn được bao nhiêu.”
Mọi người vừa nghe, trong lòng dâng lên hi vọng, ăn không hết bọn họ có thể ăn giúp cho.
Ai ngờ Mặc Khuynh Thành nói nhanh như gió, bất đắc dĩ nói: “Nhưng khẩu vị của Dận rất lớn, những thứ này vừa vặn đủ.”
Mới vừa! Mới vừa! Được!
Trên mặt bọn họ mang ý cười, nội tâm rơi lệ.
Đạo diễn Từ, chúng tôi muốn ăn thịt!