“Ha ha, anh trai hả? Muốn tao không bắt con bé này đi cũng được, mày có tiền trả bọn tao không?”, tên tóc vàng khinh thường nói.
Lục Hi không thèm để ý đến tên tóc vàng, chỉ quay sang hỏi Tiết Đông Ni và Lý Vi: “Có thể cho anh biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Lý Vi sợ hãi không chịu nói, Tiết Đông Ni thấy vậy thì liền kể lại cho Lục Hi nghe mọi chuyện, về phần ảnh khỏa thân thì hôm nay cô mới biết được, cô cũng kể cho Lục Hi nghe.
Thật ra cô không cần nói thì Lục Hi cũng đã nghe thấy, anh chỉ muốn biết tại sao bọn họ lại vay tiền mà thôi.
Sau khi nghe Tiết Đông Ni kể, trong lòng Lục Hi cũng đã hiểu được đại khái, Lý Vi này là một cô gái bị tình yêu làm mù mắt, bị người ta lừa tình lừa tiền rõ ràng như vậy mà cũng không nhận ra.
Về phần Lục Hi, tất nhiên anh sẽ không để Tiết Đông Ni dùng số tiền đổi bằng mạng của anh trai cô đưa cho đám côn đồ này.
Ngay khi Lục Hi đang cân nhắc có nên dùng bạo lực trực tiếp hay không thì chuông điện thoại của anh bỗng vang lên.
Cầm điện thoại lên thấy là cuộc gọi của Phù Đồ, Lục Hi ấn nút trả lời.
“Anh Lục, người mà anh bảo tôi tìm tôi đã tìm được tin tức rồi”.
“Ồ, đã có chuyện gì xảy ra?”
“Tối hôm qua cô ấy đã xuất hiện ở một quán bar phía tây thành phố. Tôi đã bảo người ở đó tìm kiếm tiếp, ngay khi có tin tức mới thì tôi sẽ báo cáo cho anh ngay”.
“Ừm, được rồi, nhưng bây giờ tôi còn có chuyện ở đây cần anh giải quyết. Hãy đến quán mì xào đối diện cổng trường đại học Tây Kinh ngay lập tức đi”.
“Vâng anh Lục, tôi sẽ đến ngay”.
Phù Đồ không hỏi thêm gì, cũng không cần hỏi, chỉ cần là chuyện anh Lục nhờ thì hắn ta nhất định sẽ làm.