“Bác cả, cháu bị mẹ khiển trách, bảo đến đây để tự kiểm điểm”.
Vân Khả Thiên cung kính nói với ông cụ đang quét sân.
Ông cụ ngẩng đầu lên nhìn Vân Khả Thiên với ánh mắt yêu thương rồi nói.
“Ôi trời, mẹ của cháu thật là, mau vào đi”.
Vân Khả Thiên gật đầu rồi bước vào khoảng sân cũ nát.
Nơi đây vốn là nhà tổ của nhà họ Vân, sau khi nhà họ Vân phát đạt thì liền chuyển vào trong thành phố.
Mà anh cả của Vân Thắng Quốc cũng chính là ông cụ đang quét sân, ông ta tên là Vân Hiện Diệp, nhất quyết không chịu bỏ nhà tổ chuyển lên thành phố sống mà vẫn muốn ở đây bầu bạn với vợ của mình.
Mấy năm trước vợ của Vân Hiện Diệp đã qua đời vì bạo bệnh, để lại một mình Vân Hiện Diệp canh giữ ngôi nhà tổ này.
Mà nơi này cũng từ đó mà trở thành nơi tự kiểm điểm của con cháu nhà họ Vân sau mỗi lần mắc sai lầm.
Vân Khả Thiên được gia đình dạy dỗ rất nghiêm khắc, nhất là mẹ của anh ta luôn có quan điểm thương cho roi cho vọt, mỗi khi Vân Khả Thiên phạm phải sai lầm thì đều bị đuổi đến đây để tự kiểm điểm cho đến lúc nào nhận thức được sai lầm của mình thì mới được thả ra ngoài.
Vân Khả Thiên đi vào một gian phòng nhỏ, ngồi ở phía trước cửa sổ, cầm lọ nước đầu nguồn trong tay ngắm nhìn, cau mày trầm ngâm.
Không lâu sau Vân Hiện Diệp đã bưng vào trong phòng hai bát cháo, ông ta đưa cho Vân Khả Thiên một bát rồi nói: “Không có cơm chiều ăn đâu, cháu ăn đỡ cháo nhé”.
Vân Khả Thiên không có cảm giác thèm ăn, nhưng cháo do chính tay bác mình nấu thì anh ta cũng không thể từ chối.
Trong khi hai người đang ăn chào thì Vân Hiện Diệp liền hỏi: “Lần này lại xảy ra chuyện gì mà cháu bị đuổi tới đây vậy?”
Vân Khả Thiên nghĩ ngợi một lúc rồi mới kẻ cho bác mình biết mọi chuyện.
Vân Hiện Diệp cũng sững sờ mất một lúc, sau đó bình thường trở lại rồi chậm rãi nói.
“Chuyện này không có gì to tát. Ngày mai cháu cứ về nhà nhận lỗi với bố mẹ và nấu cho bố mình một bát cháo thì có lẽ mọi chuyện sẽ được giải quyết”.
Vân Khả Thiên cũng sửng sốt nhìn chầm chầm vào bát cháo nửa ngày trời rồi mới cười nói: “Đúng là chỉ có bác cả là có thể nghĩ ra biện pháp”.
Vân Khả Thiên vốn tưởng rằng mình sẽ bị bác mắng nhưng không ngờ sau khi bác nghe một câu chuyện huyền bí như vậy thì vẫn bình tĩnh lạ thường, còn chỉ cho anh ta cách cứu vãn tình hình, chuyện này đã khiến cho anh ta cảm thấy nhẹ nhõm, tâm trạng cũng dần tốt lên.
“Bác cả, sao bác lại không chuyển lên thành phố sống cùng anh chị mà cứ ở lại canh giữ ngôi nhà tổ cũ nát này làm gì?”
Tâm trạng của Vân Khả Thiên đã dần dần tốt hơn cho nên liền bắt đầu trò chuyện với bác của mình.
Anh ta cảm thấy rất tò mò, bác của anh ta có hai đứa con, một trai một gái đều là những người có ảnh hưởng lớn đến nhà họ Vân, chính xác là những đại gia ngầm. Bác cả hoàn toàn có thể chọn ở cùng với đứa con nào cũng được, còn hơn là ở một mình tại nơi cũ nát này.
Tuy nhiên cho dù anh chị họ của Vân Khả Thiên có nói như thế nào thì bác cả cũng không chịu rời khỏi nơi này, khiến cho mọi người cũng không còn cách nào khác.
Vân Hiện Diệp nghe vậy thì cười nói: “Cho dù có đi đâu thì cũng chẳng phải đều là một ngày ba bữa cơm đó thôi hay sao? Bác đã ở nhà tổ này lâu lắm rồi cho nên cũng có tình cảm sâu đậm, cho dù có ép bác cũng không đi đâu, nơi này rất tốt”.
Vân Khả Thiên nhún vai, biết rằng những gì mình nói là vô ích vì vậy anh ta cũng không nói về chuyện này nữa, bắt đầu nói về những chuyện khác.
…
Tại tiệm tạp hóa Vong Ưu.
Lục Hi đang chuẩn bị đi ngủ, anh nằm ở trên giường mở diễn đàn võ giả ra rồi đăng lên một bài viết.
Trong giây lát, anh phát hiện bài đăng của mình đã được ghim lên trang đầu, có lượt thảo luận cao nhất.
“Tình huống gì đây? Chẳng lẽ lại có người nhận ra bảo bối nhanh như vậy?”
Lục Hi vui vẻ mở bài đăng ra xem lại thì phát hiện bên trong phần thảo luận có rất nhiều lời mắng chửi.
“Tên ngu xuẩn nào lại lên đây lừa đảo vậy?”
“Con mợ nó, trên đời này vậy còn tồn tại loại người này sao, đúng là thứ thiểu năng”.