Ngay khi một chiếc Rolls-Royce với biển số năm con tám của huyện lái tới, tất cả mọi người đều đi ra bên ngoài câu lạc bộ, tiến hành đón tiếp.
Câu lạc bộ này được xây dựng trong một trang viên. Trong trang viên phủ kín một màu xanh ngắt, mỗi một cái cây đều được người cắt tỉa tỉ mỉ. Điều này chứng minh mức độ cao cấp của trang viên này, người bình thường muốn vào cửa lớn của trang viên rất khó.
Trương Huệ Nương đứng ở bên ngoài trang viên, nhìn thấy hết chiếc xe hơi này đến chiếc khác lái vào bên trong, bà ta đứng ở nơi đó nóng ruột, biết trưởng phòng giáo vụ của trường cấp ba Sao Mai sẽ xuất hiện tại câu lạc bộ tư nhân bên trong đó, bà ta cũng đã chuẩn bị hết một ngày, đã nghĩ xong sau khi gặp được đối phương thì nên mở miệng nói như thế nào.
Nhưng hiện giờ ngay cả cửa lớn của trang viên bà ta còn không thể vào được, sau khi liên tục xông vào mấy lần đều bị chặn lại, bảo vệ cửa trang viên nhìn chằm chằm vào bà ta như nhìn một tên trộm vậy.
Hiện giờ Trương Huệ Nương chỉ có thể đợi, đợi đến sau khi trời tối thì lại nghĩ cách tiếp.
Sau hai tiếng, đến tận chín giờ tối, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trong trang viên sáng lên ánh đèn mờ ảo, trên bãi cỏ được chiếu sáng, hiện ra một loại mỹ cảm lạ thường. Trong vòng hai tiếng đồng hồ này, Trương Huệ Nương đã tìm được một bức tường vây tương đối dễ vượt qua, nhân lúc bảo vệ không chú ý, bà ta bèn lẻn vào trong trang viên.
Đối với một bà chủ gia đình hơn bốn mươi tuổi mà nói, tuổi tác và cuộc sống của bà ta đã tăng mức độ hoạt động tay chân của bà ta. Bức tường vây khiến thanh niên bình thường còn khó trèo qua, lại được bà ta vượt qua. Tuy rằng một thân bụi bặm do ma sát, nhưng bà ta cũng không để ý, hiện giờ mục đích chủ yếu của bà ta là tìm được trưởng phòng giáo vụ đó, ảnh của đối phương, cũng đã được Trương Huệ Nương nhớ rất kỹ trong đầu rồi.
Bà ta đi tới phía trước câu lạc bộ dựa theo địa chỉ, cửa lớn nguy nga lộng lẫy đó khiến bà ta sinh ra một loại cảm giác tự ti. Bà ta biết nơi này mãi mãi không có khả năng thuộc về loại người như mình, nhưng bà ta cũng không mưu cầu xa xỉ gì, bà †a chỉ mong có thể trải qua một cuộc sống bình yên là được.
Trương Huệ Nương cố lấy dũng khí, đẩy cửa câu lạc bộ đi vào.
Vừa vào phòng, tây trang giày da, lễ phục váy dài, đầy khắp căn phòng, mà cách ăn mặc giản dị của bà chủ gia đình như Trương Huệ Nương, trong phút chốc đã trở nên lạc loài trong câu lạc bộ. Ánh mắt của rất nhiều người đều nhìn về phía bà ta, trong ánh mắt đó mang theo sự khó hiểu, nghỉ ngờ, cũng có rất nhiều tiếng cười nhạo, giống như đang tò mò không biết tại sao tiệc tối hôm nay còn có một người như vậy?
Trương Huệ Nương có thể cảm giác được những ánh mắt khác thường đó, điều này khiến cho bà ta vô cùng khẩn trương, thậm chí còn có một loại thôi thúc muốn xoay người chạy mất. Nhưng lòng muốn đứa con đi học, vẫn khiến bà ta miễn cưỡng ở lại, ánh mắt của bà ta nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của trưởng phòng giáo vụ.