Cả núi Côn Sơn xảy ra sự chấn động khủng khiếp.
“Lam Vân Dương, anh điên rồi!” Lý Dung Tài hét lên: “Chúng ta đều biết về sự tồn tại của văn minh địa tâm, cũng biết sau khi hai nên văn minh bất đồng chạm vào nhau thì sẽ có hậu quả như thế nào, anh muốn phá hủy cả thế giới sao?”
“Không” Lam Vân Dương lắc đầu: “Tôi chỉ muốn để thế giới này trở nên mạnh mẽ hơn, từ cổ chí kim, trên thế giới đã sinh ra bao nhiêu vị thánh hiền, nhưng hôm nay khoa học công nghệ đã phát triển, con người đã dần dần mất đi sức mạnh của bản thân mình, những chủng tộc dựa vào yếu tố bên ngoài sớm muộn cũng bị đào thải, truyền thuyết cổ đại đã nói có những sức mạnh có thể theo đuổi được mặt trời, Lam Vân Dương tôi muốn để thế giới này khôi phục lại sức mạnh ban đầu của nó!”
“Đó chỉ là thần thoại mà thôi!” Lý Dung Tài hét lên.
“Ha ha” Lam Vân Dương khẽ cười một tiếng: “Thần thoại thì sao, không thử làm sao biết được?”
“Lam Vân Dương” Donald nhíu mày: “Anh sẽ không ngây thơ tới nỗi cho rằng sau khi tiếp xúc với văn minh địa tâm, anh có thể rút lui một cách an toàn sao? Anh cho rằng anh thỏa hipeej với anh quỷ là anh quỷ có thể bao vệ được anh sao?
Trấn giữ bao nhiêu năm tháng như vậy, chúng ta đều biết rõ, văn minh địa tâm rốt cuộc mạnh tới mức nào mà”
Lam Vân Dương lắc đầu: “Chủ thượng đã tỉnh rồi, trước khi văn minh địa tâm hoàn toàn xuất hiện, Lam Vân Dương tôi phải thay đổi thế giới này!”
Lam Vân Dương ngẩng đầu nhìn về phương khác, ánh sáng màu đỏ lao lên trời rồi nhanh chóng biến mất.
Donald cũng nhìn thấy sự xuất hiện của ánh sáng màu đỏ đó, sắc mặt anh ta thay đổi: “Lam Vân Dương, anh đã đánh thức nó!”
“Không sao” Lam Vân Dương gật đầu: “Các vị, hy vọng mọi người có thể sống sót ra khỏi văn minh địa tâm, tới lúc đó, tôi sẽ cho phép các người quỳ dưới chân tôi, ha ha ha!”
Lam Vân Dương để lại tiếng cười vang dội, rồi cứ thế bay lên trời.
Vào lúc này, những cơ thể thực nghiệm kia cũng xông tới chỗ đám người Huyền Thiên Lân.
Chấn động trên mặt đất ngày càng mãnh liệt hơn.