Nói đến đây, Triệu Chính Khải đột nhiên bày ra cái hoa lan chỉ, sau đó chuyển gót chân đang mang dép tông lên, rồi xoay một vòng, cánh tay hoảng hốt chỉ về hướng của chàng thanh niên đẹp trai: “Tôi muốn, đại biểu cho ánh sáng, tiêu diệt cậu!”
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, lông mày rậm rạp của Triệu Chính Khải cũng bay theo gió.
“Ha ha”” Chàng thanh niên đẹp trai cười khẽ mộ šng: “Vị đại ca của Cửu Cục này, còn có cả quân vương đại nhân của đảo Quang Minh, cũng thật sự là có nhã hứng đấy, Hai người thích nhập vai như vậy sao?”
“Con mẹ nó!” Triệu Chính Khải lấy tay kéo khẩu trang màu hồng phấn xuống, vô cùng giật mình mà nhìn về phía Trương Thác ở bên cạnh: “Không thể nào chứ! Hai chúng ta đã ngụy trang thành như vậy rồi mà anh ta vẫn có thể nhận ra à? Đây là một cao thủ!”
“Thần sắc của Trương Thác nghiêm nghị mà gật gật đầu: “Tuyệt đối là một cao thủ.”
Chàng thanh niên đẹp trai cao mày nhìn hai người đang đứng ở trên nóc xe cứ giống như là đang đóng phim hài vậy: “Hai vị à, hai người hình như là ở đây để trêu đùa tôi có phải không hả?”
Trương Thác hít một hơi thật sâu, lên tiếng nói: “Cậu dù sao cũng là một cao thủ cơ mà, có thể nào mà tự tin lên một chút được không, bỏ hai cái chữ hình như đi nhé?”
“Đúng vậy đấy” Triệu Chính Khải cười hắc hắc một tiếng: “Hai chúng tôi là đang lấy cậu ra làm để làm trò đùa đấy”
Người thanh niên thấy Trương Thác và Triệu Chính Khải không hề bận tâm nói đang lấy mình ra để đùa giỡn thì sắc mặt lập tức trông cực kỳ khó coi: “Hai vị, hai người thật sự cảm thấy cầm chắc phần thắng trong tay rồi sao?”
“Hửm?” Khuôn mặt Triệu Chính Khải đây nghỉ hoặc: “Chẳng lẽ không phải sao? Hay là cậu cảm thấy hai chúng tôi đấu không lại loại ất ơ của Phản Tổ Minh các người hả?”
Người thanh niên khế lắc đầu: “Nếu như ở những nơi khác tôi nhìn thấy hai vị thì chắc chắn sẽ quay đầu bỏ đi nhưng đây lại là trong lòng thành phố náo nhiệt, chẳng lẽ hai vị định dùng chân khí đối phó với tôi sao?”
“Cậu xem lời nói của mình, thanh niên trẻ như cậu thật là rất hống hách đấy” Triệu Chính Khải nói bằng giọng điệu đang dạy dỗ hậu bối: “Chẳng lẽ dạy dỗ những nhân vật nhỏ bé như cậu cũng cần phải dùng đến Ngự Khí sao?”
Người thanh niên gật đầu: “Nếu nói về Ngự Khí thì đúng là †ôi không bằng hai vị nhưng dưới Ngự Khí thì haha, hai vị và tôi chẳng qua cũng có lực chiến như nhau mà thôi, với thủ đoạn của hai vị thật sự không thể làm gì tôi được đâu”
Lời nói của người thanh niên giống như loài thú dữ năm sụp dưới đất vậy, ánh mắt của cậu ta đột nhiên trở nên sắc lẹm như loài thú dữ đang chờ đợi con mồi Trương Thác và Triệu Chính Khải đang đứng trên nóc xe, sau đó cậu ta nghiến răng và phát ra một tiếng gầm gừ.