“Kim Sehun, mày bảo ai là phế vật hả?” Người nhà họ Tiết quát mắng.
“Nói nhà họ Tiết các người đấy” Người nhà họ Kim đáp lại.
Hai nhà mới yên tĩnh không lâu đã lại tiếp tục cãi cọ.
Cũng có người nghe Trương Thác nói vậy thì đều mắng Trương Thác vô liêm sỉ.
“Trương Thác vẫn luôn bị Tiết Phi Long đè đầu đánh, cuối cùng đầu cơ trục lợi, chơi xỏ Tiết Phi Long một vố mà dám khoác loác là một chiêu đánh bại Tiết Phi Long, đúng là vô liêm sỉ”
“Nhưng cậu ta chỉ ra đúng một chiêu còn gì”
“Thực lực kém cỏi, chơi chữ lại giỏi lắm”
Đủ lời phát ngôn vang lên, có những người thậm chí nói thẳng trước mặt Trương Thác. Nghe những lời này, Trương Thác hoàn toàn thờ ơ. Trương Thác ngoắc ngón tay gọi Kim Sehun: “Tới đây đi, để tôi xem thử anh mạnh hơn Tiết Phi Long cỡ nào.”
“Trong vòng hai mươi chiêu, tôi sẽ đánh bại cậu” Kim Sehun tràn đầy lòng tin.
Đối mặt với cao thủ Ngưng Khí Cảnh trung kỳ đến từ Hàn Quốc, Trương Thác cũng áp dụng phương thức phòng thủ.
Người ngoài sẽ thấy Trương Thác vẫn dùng cách kéo dài thời gian, làm cho người ta kiệt sức rồi mới ra tay. Nhưng thực tế hành vi của Trương Thác chẳng qua là dựa theo phương thức trước kia của mình, bất kể gặp được đối thủ mạnh hay yếu thì cũng sẽ chú tâm quan sát cách tấn công của đối phương, nhất là thành viên của thế lực lớn như thế này. Cách tấn công, ưu nhược điểm của họ giống nhau tới 80% trong một giai đoạn nào đó. Hành vi của Trương Thác giúp anh khi gặp được đối thủ cùng một nhà thì có thể cố gắng nắm giữ tiên cơ.
Mà phương pháp này của Trương Thác có thể nói là phòng ngừa chu đáo. Hơn nữa biểu hiện của Trương Thác giúp anh đạt được thành quả không chỉ có thế mà thôi.
Kim Sehun đã tuyên bố sẽ đánh bại Trương Thác trong vòng hai mươi chiêu. Nhưng đã hai mươi chiêu trôi qua, Trương Thác vẫn không thua, trong mắt người khác vẫn vất vả chống đỡ. Mãi tới khi Kim Sehun đánh chiêu thứ sáu mươi mốt, ánh mắt Trương Thác lóe lên một tia lạnh lẽo.