“Em đương nhiên biết là cháo hoa mai, ý của em là, vì sao cái này của em lại không giống với của Ngữ Lam?” Mễ Thanh mở hộp ra, đặt phân cháo của mình lại gần phần cháo của Lâm Ngữ Lam.
Trương Thác sờ sờ mũi nói: “Hừ, thân là một đầu bếp, trình bày cơ bản là rất cần thiết”
“Đây là lý do mà vì sao cháo với cơm của em lại được xếp cùng nhau, còn cháo của Ngữ Lam được anh xếp thành thành trái tim với gấu sao?” Mễ Thanh tức giận.
Lâm Ngữ Lam không nhịn được, che miệng cười khúc khích.
Hai hộp cháo ở trước mặt cô, hộp của Lâm Ngữ Lam, Trương Thác dùng các loại nguyên liệu xếp thành hình trái tim, còn có mặt gấu ở bên trên, còn hộp của Mễ Thanh, cái gì cũng không có, múc từ trong nồi ra như thế nào thì để nguyên như vậy.
Trương Thác hậm hực cười: “Được rồi đấy, có ăn là tốt rồi, đây là anh làm cho bà xã của anh, hộp cháo này của em là quà tặng thôi.”
Mễ Thanh cứng quai hàm, cầm lấy muỗng múc một miếng cháo lớn bỏ vào trong miệng, dùng sức nhai, tưởng tượng trong miệng là cháo ngon, giống như là máu thịt của Trương Thác vậy.
Lâm Ngữ Lam cũng cầm lấy muỗng, nhìn thấy trang trí bên trên, cô có chút không nỡ ăn.
“Bà xã, sao em không ăn thế?” Trương Thác ngồi bên cạnh, dùng tay đỡ lấy đầu, không ngừng nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam hơi nhíu mày: “Ông xã à, anh xếp đẹp quá, em không nỡ ăn”
“Em thích không?” Trương Thác hỏi.
Lâm Ngữ Lam nhẹ nhàng gật đầu.
Trương Thác hơi mỉm cười, nói: “Nếu em thích, sau này mỗi ngày anh đều sẽ làm cho em”
“Em nói tên họ Trương anh, đủ rồi nhá!” Mễ Thanh ở bên này bất mãn lên tiếng: “Lần trước thấy hai người không có sến như vậy, đừng khiến người ta ghét bỏ nữa đi! Anh giống như một người trung niên sến sẩm cưa cẩm cô gái ngây thơ trong sáng không bằng, em nhìn còn thấy buồn nôn”
“Hứ…” Trương Thác sửng sốt, hỏi Lâm Ngữ Lam: “Sến sẩm? Có sao?”
Lâm Ngữ Lam lại lần nữa gật gật đầu: “Có một chút sến”
Trương Thác bày vẻ mặt nghỉ hoặc: “Đây không phải là bạn trai ấm áp sao?”