“Không tệ, ai cũng biết rằng với tình hình vừa nãy thì khí thế là thứ quan trọng nhất, mấy người của Hằng Minh không làm việc thì coi như thôi đi, thế mà lại còn đầu hàng đầu tiên sao?”
“Đúng là một đám thành sự không đủ bại sự có thừa”
“Cái quái gì vậy hả?”
Mấy công ty bảo an còn lại cũng nhao nhao lên tiếng, đẩy Hằng Minh lên đứng mũi chịu sào, giống như là bởi vì có Trương Thác lên tiếng nên bọn họ mới có thể từ bỏ đống vật tư kia vậy.
Đối với những lời chỉ trích của mấy công ty bảo an này, Trương Thác hoàn toàn không để trong lòng mà tự đi tới, còn Địa Ngục hành giả và Tổ Lâm đều như không nghe thấy gì, thái độ của bọn họ như vậy, chẳng những không khiến những công ty còn lại bớt tranh cãi mà còn gây cảm giác như đấm vào bịch bông khiến trong lòng bọn họ càng thêm bực bội, càng mắng chửi hăng hơn.
“Chúng tôi thuê mấy người là để mấy người đảm bảo vệ ninh, chứ không phải để mấy người nhận sợ, cái thứ rác rưởi gì vậy?” Chủ quản Trần cũng lên tiếng.
“Được rồi!” An Đông Hưng vẫn luôn im lặng rốt cuộc không thể nghe nổi nữa mà lên tiếng: “Chúng ta cũng đã thấy rõ tình huống ngày hôm nay, nếu như không từ bỏ nhóm vật tư này thì chỉ khiến chúng ta có nhiều thương vong hơn mà thôi, hai ngày này sẽ phải phiên mọi người mệt mỏi thêm một chút, tranh thủ tiêu hao hết số vật tư của chúng ta, giải quyết chuyện này”
“Ngài An yên tâm, chúng tôi tới đây cũng không phải để hưởng thụ, mệt mỏi chút cũng không sao, chúng tôi không như mấy người Hằng Minh này, số tiền này của cậu không phải là mất trắng rồi sao?” Tào Chung lên tiếng.
“Vậy làm phiền mọi người” An Đông Hưng nói một câu xã giao, sau đó lấy bản vẽ ra, tiếp tục nghiên cứu cùng giáo sư Cố.
Lại thêm một ngày trôi qua, ban đêm, mọi người dựng tạm trại, bởi vì thiếu một nửa vật tư nên bữa tối nay của ht rất hỗn loạn, thậm chí còn có thể nhìn thấy mấy hạt gạo trong nồi tung bay, hoàn toàn rất giống như đang nấu một nồi nước trắng.
Ngược lại, mấy công ty bảo an khác vẫn ăn thịt cá giống như hôm qua, hoàn toàn không quan tâm tới chuyện vật tư bị hao hụt, nhưng bọn họ cũng đã yên tĩnh hơn rất nhiều, không quang minh chính đại khoe khoang với mấy người Trương Thác nữa, mỗi người đều ăn no rồi quay trở lại lêu nghỉ ngơi.
Một đêm yên tĩnh trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người rời khỏi lều vải và tiếp tục đi.
Trong vòng hai ngày, bọn họ đã hoàn toàn đi sâu vào sa mạc, bốn phía hoang vu vắng vẻ, xung quanh thậm chí còn không có dù chỉ một cái biển báo giao thông.
An Đông Hưng nhìn chằm chằm bản vẽ trong tay, phân biệt phương hướng.